Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 298 -

Chương 298 -Chương 298 -
Chương 293 -
Lý Thanh Vận thấy anh ta đã trúng chiêu, cô đi vòng từ sau thân cây ra ngoài, trong tay cô câm theo một cây gậy gỗ to bằng cánh tay rồi trực tiếp chào hỏi ở trên người anh ta.
Cô dùng toàn bộ sức lực rồi đập thật mạnh ở trên người anh ta, Trân Lập đau đến nỗi lăn lộn ở trên đất.
Anh ta miễn cưỡng hé mắt ra cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang khoác áo choàng.
Anh ta không ngờ rằng bản thân lại bị người phụ nữ này gài bẫy. Ở trong lòng anh ta căm hận tới ngứa răng, nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành phải thức thời cầu xin: "Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, đừng đánh, đừng đánh mà."
Lý Thanh Vận quyết tâm, lần này nhất định phải xử lý anh ta để anh ta không dám tiếp tục có bất kỳ ý đồ nào với mình nữa mới thôi.
Cô tiếp tục dùng sức đánh vào trên lưng, mông, đùi này và những nơi có nhiều thịt khác ở trên người đàn ông.
Trong lòng cô hiểu rõ rằng chỉ cần không đánh anh ta tới tàn phế, anh ta cũng không dám chuyện bé xé ra to và chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Tuy rằng cô không sợ phiền phức, nhưng mà cô cũng không muốn chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn nên cứ lặng lẽ xử lý là được.
Trân Lập thấy cô không hề dao động, gậy gộc tiếp tục nện ở trên người, anh ta chỉ cảm thấy bộ đồ lòng của mình đều sắp lệch khỏi vị trí.
Anh ta lớn tới như thế, đây là lân đầu tiên mà anh ta phải thiệt thòi như vậy. Đôi mắt đau rát đến mức tưởng chừng như sắp mù vậy, cơn đau đớn ở trên người cũng trở nên tê dại.
Không ngờ rằng người phụ nữ này không phải là người tốt lành gì cả. Nếu anh ta biết sớm hơn thì anh ta đã không nên tới trêu chọc cô rồi. Trong lúc nhất thời, anh ta bắt đầu căm hận kẻ đã xúi giục mình, Điền Mỹ Tuyết.
Anh ta vừa lăn lộn ở trên mặt đất vừa nói: "Cô không muốn biết là ai bảo tôi tới tìm cô hay sao?”
Lý Thanh Vận vừa nghe thấy câu hỏi này, chẳng lẽ đây không phải là ý tưởng của một mình anh ta, mà còn có đồng bọn nữa sao?
"Tôi nói thật, cô đừng đánh nữa. Cô buông tha cho tôi đi. Nếu cô tiếp tục đánh nữa mà đánh chết tôi thì cô cũng đừng mong được sống yên.' Trần Lập hét lên.
Lý Thanh Vận thuận thế dừng lại nghỉ ngơi, cũng sẵn tiện nghe một chút xem anh ta muốn ngụy biện như thế nào. "Là Điền Mỹ Tuyết kêu tôi tới. Chắc là cô và Điền Mỹ Tuyết có thù oán gì đó, đúng không? Cô ta đặc biệt tới tìm tôi để yêu cầu tôi tới tìm cô. Cô ta nói là trong tay cô có tiền và người đàn ông của cô vắng mặt hằng năm”
Trần Lập cũng lén quảng cho Điền Mỹ Tuyết một tội danh.
Lý Thanh Vận không ngờ rằng chuyện này cũng có liên quan tới Điền Mỹ Tuyết. Cô nhớ rõ là bản thân không hề đắc tội cô ta, phải không? Hay là cô ta cũng đã trọng sinh ư?
Việc Lý Chiêu Đệ bị lừa ở kiếp trước có trực tiếp liên quan gì tới Điên Mỹ Tuyết hay không?
Cô thật sự đã đổ oan chuyện này cho Điên Mỹ Tuyết rồi. Kiếp trước, bản thân Lý Chiêu Đệ giống như một con bướm. Cô ấy thường xuyên chạy tới công xã nên bị Trần Lập theo dõi cũng là chuyện hết sức bình thường. Thật sự đúng là một người phụ nữ âm hồn không tan mà.
Nếu cô ta đã ra tay với bản thân, vậy đừng trách cô sẽ phản kích.
Trong sách đã đề cập tới một chuyện, sau khi chồng cũ qua đời, Điền Mỹ Tuyết đã phải sống vất vả một khoảng thời gian. May mà cô ta đào được một cây nhân sâm rừng và bán được với giá mấy trăm đồng.
Lần trước gặp được cô ta ở huyện, chắc hẳn là cô ta đang bán nhân sâm rừng nhỉ?
Cô ta bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa. Lý Thanh Vận tính dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Nếu Trần Lập đã muốn tiền như vậy, vậy thì cô sẽ đưa cho anh ta một con dê béo.
"Trần Lập, có phải anh bị ngốc hay không? Anh thả con dê béo Điên Mỹ Tuyết mà không cần, tìm tôi làm cái gì? Anh chúa hỏi thăm qua về thanh danh của tôi, đúng không? Lý Chiêu Đệ tôi chính là một người phụ nữ phá của nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Anh trông cậy lừa được cái gì ở trên người của tôi cơ chứ?"
Trân Lập nằm trên mặt đất gian nan thở hổn hển, anh ta bốc lấy một nắm tuyết ở trên mặt đất đắp lên đôi mắt để làm giảm bớt cơn đau đớn. Anh ta chuẩn bị chờ con đàn bà này thả lỏng cảnh giác sẽ nhanh chóng chạy trốn.
Không ngờ sau khi nghe được những lời này, anh ta ngây ngẩn cả người. Đây là có ý gì? Tại sao Điền Mỹ Tuyết lại trở thành dê béo cơ chứ? Không phải là nhà họ Trân phải trả cho cô ta tám mươi đồng mà còn chưa trả tiền nữa hay sao?
Hơn nữa, mặc dù tám mươi đồng khá nhiều, nhưng số tiên đó không thể dùng được cả đời, thậm chí là số tiên đó không đủ để mua được một ngôi nhà đàng hoàng nữa. "Tôi đã tận mắt nhìn thấy cách đây không lâu Điền Mỹ Tuyết đã bán được một cây nhân sâm rừng và kiếm được vài trăm đồng. Anh nói xem cô ta có phải là dê béo hay không?”
Trân Lập trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Cô nói thật sao?”
"Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận