Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 314-

Chương 314-Chương 314-
Chương 314 -
Mùng một năm mới phải đi chúc tết các bậc cha chú, Đại Bảo mặc chiếc áo bông mới của mình liên ra ngoài đi chúc tết.
Lần đầu tiên thằng bé đi đến trong nhà ông nội, nói một loạt những lời hay, nhận được một cái bao lì xì hai hào tiên, còn có một túi đậu phộng rang, thằng bé mừng rỡ đến mức cười toe toét, giấu tiền đi rồi chạy đi mất.
Kế tiếp là nhà bác cả trách đó không nhà, Lý Thanh Vận chưa bao giờ kéo chuyện mâu thuẫn giữa người lớn với nhau lên người trẻ nhỏ, cho nên Đại Bảo vẫn đối xử với bọn họ giống như trước.
Chị dâu cả Cố chỉ đưa cho Đại Bảo một nắm hạt dưa mình vừa rang, liên muốn đuổi thằng bé đi, nhưng bị anh cả Cố ngăn cả, nhét vào trong tay thằng bé một cái bao lì xì năm xu tiền. Đại Bảo nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, tuy rằng ngoài miệng thằng bé không nói, nhưng trẻ con là người có thể cảm nhận được thiện ý và ác ý của người lớn nhất, thằng bé biết bác cả và bác gái đều không thích bản thân và em trai.
Tiếp theo còn muốn đi đến nhà cha nuôi mẹ nuôi chúc tết, khi đi đến nơi, Mao Đầu cũng đi ra ngoài chúc tết.
Trình Kiệt và Thu Cúc nhiệt tình mời thằng bé vào nhà, tặng cho thằng bé rất nhiều đồ ăn vặt, còn có bao lì xì hai hào tiên.
Đại Bảo vui mừng nói một đống lời hay, nói đến mức bọn họ vui vẻ không khép miệng được.
Lý Thanh Vận ở nhà, sau khi Đại Bảo đi rôi, cũng nhanh chóng dọn dẹp, đặt đầu đậu rang, kẹo và những đồ ăn vặt khác đầy trên bàn trong nhà chính, nấu một nồi bánh nhân đậu nóng hổi, lại chuẩn bị mấy cái bao lì xì lớn lớn bé bé. Không mất bao lâu, Đại Ni và Nhị Ni đã tới đây, bọn nhỏ đang mặc quân áo mới làm từ vải dệt mà Lý Thanh Vận tặng trước đó, đi đến trước mặt, hai đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt nói với cô: Chúc mừng năm mới thím hai.
Lý Thanh Vận cười ha hả chúc mừng năm mới với bọn nhỏ, lại đưa cho hai chị em một túi đồ ăn vặt, mỗi người một cái bánh nhân đậu, lại cho mỗi người một cái bao lì xì một hào.
Đại Ni cầm lấy bánh nhân đậu và bao lì xì không nói nên lời nào, lúc Đại Bảo vừa mới vào nhà mình, cô bé đã tận mắt nhìn thấy, mẹ của mình chỉ đưa một nắm hạt dưa liền muốn đuổi người ta đi, thím hại lại chưa bao giờ đối xử khắt khe với bọn họ vì có mâu thuẫn với mẹ, cô bé đã lớn rồi, có thể hiểu được thị phi đúng sai, cũng có lòng tự giọng, hành vi của mẹ mình như vậy, khiến cô bé cảm thấy không có mặt mũi để gặp thím hai. Nhị Ni thì khác, cô bé nhỏ hơn một chút, chưa hình thành tính cách, gần đây chịu ảnh hưởng từ mẹ càng thêm nghiêm trọng, bị Nghiêm Thục Phân dạy có chút sai lầm, mọi chuyện bắt đầu đâm chồi ngoi đầu.
Ngày xưa lúc Đại Bảo có cuộc sống không tốt, cô bé còn cảm thấy thằng bé đáng thương, hiện tại lúc nào Nghiêm Thục Phân cũng nói cuộc sống của Đại Bảo và Nhị Bảo tốt đến mức nào, ăn toàn đồ ngon, lại không chịu chia cho bọn họ chút nào, hiện tại trong nhà không có chút gì để ăn như thế nào, còn có cha Cố mẹ Cố trọng nam khinh nữ, không thích bọn họ, chỉ thích Đại Bảo và Nhị Bảo.
Bởi vậy, trong lòng cô gái nhỏ còn có chút ghi hận bọn họ, cảm thấy hiện tại bản thân sống không được như ý, đều là do bọn họ.
Cho nên cô bé cảm thấy hai cái bao lì xì của thím hai là điêu nên làm. Vừa mới nhận lấy liền mở ra nhìn, thấy là một hào tiền, lúc này mới mỉm cười hài lòng, thuận tiện kéo kéo tay áo của chị gái, ý bảo cô bé nhanh rời đi.
Lý Thanh Vận nhìn ra trong lòng Đại Ni có điều gì đó, cô bé này tâm tư rất nặng.
"Không có gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Lý Thanh Vận nói xong võ võ bả vai của Đại Ni.
Một câu an ủi dịu dàng này, nhiều năm sau vẫn còn khắc ghi trong lòng Đại Ni, mỗi khi gặp phải điều gì khó khăn, nhớ tới lời nói như tắm mình trong gió xuân của thím hai, cô bé đều cảm thấy tất cả những việc khó khăn chẳng qua chỉ như thế.
Khi trở vê nhà, hai đứa nhỏ liền đưa tiên cho mẹ, Nghiêm Thục Phân đắc ý câm hai hào tiên, trong lòng vui vẻ không thôi, nhà mình đã kiếm được một hào năm xu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận