Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 466 -

Chương 466 -Chương 466 -
Chương 466 -
Con của nhà Thanh Duyệt và Thanh Hoan đều lớn rồi.
Nên cho đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm.
Chịu ảnh hưởng chị cả, cả hai người cũng quan tâm việc học hành của con cái một bước không rời, nhất định phải đi học.
Thực sự không học tiếp nổi nữa thì cũng phải tổ nghiệp trung học mới được ra ngoài đi làm.
Mấy năm trước, Trình Hoài Sơn vừa mới tới đây, làm bảo vệ cùng công xưởng với Lý Thanh Vận.
Làm tạm nuôi gia đình thì được, nhưng nếu về lâu về dài, Thanh Hoan kiếm tiền nhiêu hơn, ông ta kiếm ít hơn sợ là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Sau này Lý Thanh Vận gợi ý cho ông ta, tìm một nhóm quân nhân xuất ngũ, mở một công ty bảo vệ, làm công việc điều động lao động.
Trình Hoài Sơn là một người thông minh, quan điểm của ông ta là, làm được hay không thì có làm mới biết được.
Thế là dưới sự động viên của Thanh Hoan, Trình Hoài Sơn thật sự đã khởi nghiệp công ty bảo vệ.
Nhân viên trong công ty bảo vệ toàn bộ đều là quân nhân xuất ngũ, thậm chí còn thu nhận rất nhiêu thương binh hoặc lính già.
Quy mô công ty càng làm càng lớn.
Sau này được đài truyên hình phỏng vấn, được coi là hình mẫu doanh nghiệp thời đại.
Hai cô con gái của họ tốt nghiệp đại học, đang trong giai đoạn thực tập, mấy năm này cô ấy góp ý cho Trình Hoài Sơn rất nhiều, hiện giờ đã trở thành cánh tay trái tay phải của Trình Hoài Sơn, con trai thì hiện đang học đại học.
Cuộc đời của Thanh Hoan có thể nói ngoằn ngoèo trâm bổng, nhưng cuối cùng có được một kết quả tốt.
Được chồng cưng chiêu, con cái ngoan hiền, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành công. ...
Còn Thanh Duyệt thì vẫn còn rất nhiều vấn đề từ từ hiện ra.
Kiếp trước trong số các chị em, kết cục của bà ấy cũng được coi là ổn, chí ít vẫn còn sống tốt, cùng Dư Quý nắm tay nhau đi hết một đời.
Nhưng kiếp này cuộc đời của bà ấy lại có sự thay đổi long trời lở đất, cũng không biết là nên trách số phận hay đời người vô thường, ba chìm bảy nổi.
Nếu như bà ấy vẫn còn ở cái thôn nhỏ trong núi kia, cùng Dư Quý trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì ó lẽ cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay.
Từ khi đến Kinh Thị, Dư Quý chỉ là công nhân trên dây chuyên sản xuất, Lý Thanh Duyệt từ từ lên chức quản lý, có một cuộc đời khác.
Lúc bắt đầu hai người đều chạy đến Kinh Thị vì muốn ở đó an cư, cũng không có gì mâu thuẫn, toàn tâm toàn ý để dành tiền mua nhà.
Năng lực của Thanh Duyệt càng ngày càng giỏi, phụ trách nhiệm vụ càng lúc càng nhiều, cả ngày bận rộn không thấy người đầu.
Địa vị và những người hai người họ tiếp xúc, cách nhìn cũng đều không giống nhau.
Tiếng nói chung trong cuộc sống càng ngày càng ít đi, mà tranh cãi thì càng lúc càng nhiều, chỉ một chút vấn đề nhỏ cũng có thể bị phóng đại lên.
Dư Quý lại có tật cà lăm, ông ấy vốn rất tự ti, rất nhiều chuyện chỉ có thể âm thâm khó chịu.
Mỗi ngày mẹ Dư thấy con trai mình ủ rũ không vui, con dâu thì cả ngày không đói hoài gì chuyện nhà cửa, con cái cũng giao cho con trai bà ta lo, bèn ở trước mặt con trai nói rất nhiều lời khó nghe.
"Con coi cô vợ tốt mà con lấy về đó, cả ngày không quán xuyến việc gia đình, cũng không biết là lêu lổng với thăng đàn ông nào rồi."
"Phụ nữ ý hả phải quản lý, không quản là sẽ tự cao, sau này địa vị của con trong nhà một chút cũng không có.
"Mẹ nghe nhà đối diện họ Vương nói, nhìn thấy có đàn ông mở cửa xe chở vợ con về, coi chừng ở bên ngoài cho con đội mũ xanh rồi đói"
"Con trai ơi, con giữ tiền của nhà mình cho kỹ, hiện giờ trái tim Thanh Duyệt càng lúc càng lêu lỏng, nói không chừng ngày nào đó sẽ vứt bỏ chúng ta."
"Nó là thấy con có tật cà lăm, đang muốn đổi chồng, cả ngày không thấy người đâu, nói nó hai câu cũng không được."
Mọi việc cứ như thế, nghe nhiều lâu dần trong lòng Dư Quý bắt đầu có bệnh đa nghi, càng lúc càng nặng.
Ông ấy bắt đầu theo dõi Thanh Duyệt.
Chỉ cần thấy bên cạnh bà ấy xuất hiện một người đàn ông, dù cho biết rõ đó là khách hàng, ông ấy cũng giống như điên vậy, lao lên tuyên bố chủ quyền, quậy đến mức Thanh Duyệt khiến mất hết mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận