Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 118-

Chương 118-Chương 118-
Chương 118 -
"Thím... thím...' Cậu ta biết cô không thật sự muốn vứt đi, chỉ là muốn cậu ta ăn, nghìn lời vạn cậu trong lòng, cuối cùng lại không nói gì.
Hai người điêu ngôi xuống cũng thưởng thức bữa trưa.
Nhị Ngưu quý trọng ăn từng miếng món ăn khó có được này, cậu ta không nghĩ là thím mình lại cho cậu ta bánh nhân thịt băm, hơn nữa tay nghề của thím rất tốt, đây là mùi vị bánh ngon nhất mà cậu ta từng ăn qua.
Sau khi cha đi, cậu ta đã không còn được nếm mùi vị của thịt, chứ đừng nói món ăn ngon như vậy, tự nuôi sống mình, chỉ có thể nói là không bị chết đói, đồ ăn cũng đỡ hơn khi ở nhà chú hai một chút thôi.
"Nhị Ngưu, cực khổ cho cháu rồi." Lý Thanh Vận nhìn cậu ta quý trọng và cẩn thận nuốt từng miếng bánh, không khỏi chua xót.
"Thím, cháu không khổ, hiện giờ cháu có thể tự nuôi sống bản thân, hơn nữa rồi cháu cũng sẽ lớn." Lúc nói câu này, ánh mặt Nhị Ngưu dường như phát sáng.
Lý Thanh Vận giống như nhìn thấy một người đàn ông chân chính, giây phút đó, cậu ta không còn là Nhị Ngưu nhỏ bé bất lực.
Trên người cậu ta đã trang bị khí chất của kẻ mạnh, kẻ mạnh thì không bao giờ than khổ, mà không ngừng rèn giữa tiến bước, còn kẻ yêu chỉ biết nịnh hót lấy lòng.
Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, Nhị Ngưu giống như con khỉ, leo lên cây hái Hô Đào ném xuống, còn Lý Thanh Vận thì ở bên dưới cây nhặt lên.
Một lát sau, Nhị Ngưu đã ném hái hết quả Hồ Đào cũng nhảy xuống cùng cô lượm, hai người để nhặt đầy ắp cài gùi của mình, trên đất vẫn còn vương lại một ít.
"Đi thôi thím, thím ít khi qua đây, chắc là không thuộc đường để cháu đưa thím xuống núi." Sau khi ăn no Nhị Ngưu cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, gánh cái gùi trên lưng rất nhẹ nhàng.
Lý Thanh Vận nhờ sự giúp đỡ của cậu ta, cũng gánh lên lưng cái gùi của mình đi xuống núi, gùi của cô đã đầy rồi, không muốn xuống núi cũng phải xuống, Nhị Ngưu đang ở đây, cô lại không thể dùng đến không gian.
Chỉ là lúc cậu ta đang ở trên cây hái quả Hồ Đào, Lý Thanh Vận đã len lén ném không ích quả Hồ Đào vào không gian, dự là cũng một gùi, đợt này cũng coi như được bội thu quay về.
Trên đường quay về, Lý Thanh Vận còn gặp con dâu lớn của thím Giang, cô ta cũng gánh một gùi đồ núi chuẩn bị xuống núi.
Bọn họ người đông, đựng đầy một gùi, thì cho một người gánh xuống, như vậy cũng rất tiện lợi, không lãng phí thời gian. Không giống cô chỉ có một mình, nếu như không có không gian, đựng đầy một gùi đã phải quay về.
Sau khi ra đến sau núi, Nhị Ngưu vẫn theo cô.
"Nhị Ngưu cháu không về nhà ư?"
"Thím, những quả Hồ Đào này là do thím tìm thấy trước, đương nhiên mang đến nhà thím, cháu giao qua cho thím”" Nhị Ngưu chỉ chỉ cái gùi cậu ta gánh trên lưng.
Lý Thanh Vận không ngờ cậu ta lại thành thật như vậy, chỉ là cho cậu ta ăn bữa cơm trưa mà thôi.
"Cháu mang về đi, cháu cũng bỏ công sức ra mà, thím có một gùi này là đủ rồi."
"Thím cứ nhận đi ạ, cháu có mang về thì cũng thuộc vê nhà chú hai, không đáng." Nhị Ngưu thấp giọng nói.
Lý Thanh Vận nghe cậu ta nói vậy, liên biết đây là hái không công cho nhà chú hai thím hai của cậu ta, nên cũng không từ chối, mà bảo cậu ta vào trong.
Hai người đổ quả Hồ Đào xuống đất, rải ra phơi.
Lý Thanh Vận rót cho cậu ta một chén nước đường, còn cho cậu ta mấy cái bánh bột trắng (Loại bánh làm bằng bột mì không có nhân).
"Câm lấy mấy bánh này, buổi trưa làm việc đói thì lấy ăn lót dạ." Lý Thanh Vận không cho cậu ta từ chối, nhét vào lòng cậu ta.
"Dạ cảm ơn thím” Nhị Ngưu ríu rít nói.
"Không cần khách sáo, sau này cháu có khó khăn gì, cứ đến đây tìm thím. Còn nữa củi đốt vào mùa đông của nhà thím giao cho cháu nhé, đến lúc đó cứ tính tiên theo bó."
"Được ạ, cảm ơn thím." Nhị Ngưu nở nụ cười ngượng ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận