Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 327 -

Chương 327 -Chương 327 -
Chương 327 -
"Anh nói có lý, bọn chúng đi xe lửa với hai đứa nhỏ, tốt nhất là mang theo ít đồ, em đi lấy tiền. Trước khi phân gia vẫn còn hơn một trăm đồng, đưa hết cho bọn nó à?”
'Chừa lại một chút phòng các trường hợp khẩn cấp, đưa một trăm đồng đi." Cha Cố đánh nhịp.
"Được, em đi đến nhà thằng hai một chuyến." Mẹ Cố vui vẻ chạy đi.
Lý Thanh Vận đang thu dọn đồ đạc trong nhà, quần áo giày dép cả nhà cô, chăn bông, không ít đồ lặt vặt, bọc thành vài kiện hàng.
Mấy thứ này cô chuẩn bị đóng gói gửi qua bưu điện, che giấu tai mắt của người khác.
Dù sao thì nhiêu đồ như vậy, không lấy một phần gửi qua bưu điện, đột nhiên biến mất hết, cũng gây sự chú ý. Mấy thứ quần áo này được gói rất lớn, nhưng thực ra trọng lượng lại rất nhẹ, cước phí cũng rẻ hơn một ít.
Cô chỉ chừa lại một bộ quần áo để giặt thay, những thứ khác đều được đóng gói chuẩn bị gửi đi trước, hiện tại gửi qua bưu điện rất chậm chạm, chờ đến khi bọn họ đến quân khu, kiện hàng không chừng vẫn còn chưa đến.
Những thứ của Nhị Bảo thì để lại nhiều một chút, cậu bé còn nhỏ, thay đồ thường xuyên, nhưng mà quân áo của cậu bé đều rất nhỏ, cũng không chiếm quá nhiều diện tích.
Đang dọn dẹp, mẹ Cố lại đến.
"Những thứ này đều là gửi qua bưu điện à?”
"Đúng vậy, hai chúng con còn phải dẫn theo hai đứa nhỏ, cũng không thể câm theo nhiều đồ như vậy."
"Cũng phải, mẹ nghe nói trên xe lửa không an toàn đâu, bọn buôn người rất nhiều, bọn móc túi cũng rất nhiều, các con phải cẩn thận."
Hai người trò chuyện vài câu, lúc này mẹ Cố mới tiến vào chủ đề chính.
"Vợ thằng hai, đây là một chút tấm lòng của mẹ và cha con, con cầm lấy. ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, trong tay có tiền thì trong lòng sẽ không sợ hãi, hai đứa trẻ này cũng tốn rất nhiều tiền. Lúc cùng thằng cả phân gia, trong nhà chỉ còn dư lại nhiêu đây tiên, chỉ có thể đưa cho các con một trăm đồng, đừng chê ít nhé.
Mẹ Cố đưa một xấp tiên giấy màu sắc rực rỡ trong tay qua.
Lý Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn, đều là một ít đồng tiền vụn vặt gom góp lại.
Đủ để nhìn ra rằng số tiền tiết kiệm này của hai người để dành khó khăn như thế nào. Chỉ là không nỡ dùng, một phân lại một phần, một đồng rồi một đồng để dành đến bây giờ, lại hào phóng đưa cho cô.
Sóng mũi Lý Thanh Vận chua xót, một giọt nước mắt không kìm lại được chảy xuống từ khóe mắt.
Tuy nói rằng ý định ban đầu của mẹ Cố là vì hai đứa cháu trai và Cố Đình Chu, thế nhưng không thể không nói, hai người này đối xử với cô không tệ lắm.
Tuy rằng bình thường mẹ Cố có chút nói nhiêu, nhưng cũng là do quan niệm bất đồng, người lớn tuổi muốn tiết kiệm, cô cũng có thể hiểu được.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, con không lấy, hai người tiết kiệm tiên không dễ dàng gì, sao con có thể nhận được chứ."
Lý Thanh Vận vội vàng đẩy trở lại.
"Số tiên này con phải nhận lấy, mẹ không phải cho hai con, dây là cho hai đứa cháu lớn của mẹ, bọn chúng còn nhỏ, con giúp chúng bảo quản, nhất định sẽ có ích. Mẹ và cha con ở nhà, cũng không dùng nhiều tiền, cũng không có nơi để dùng tiền, năm nay con may cho hai người chúng ta áo bông mới, còn có chăn nệm mới bằng bông, chúng ta không thiếu cái gì. Trong nhà căn bản không có chỗ tiêu tiên, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một ít ân huệ, cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Dù sao thì mẹ và cha con tiết kiệm tiền, cuối cùng cũng sẽ để lại cho hai đứa cháu trai, tuy nói rằng nam nữ đều tốt, thế nhưng con trai vẫn phải luôn gánh vác gia đình, không dễ dàng như con gái được.
Mẹ Cố cưỡng chế muốn nhét tiên vào trong túi áo của Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận nhanh chóng lấy ra trả lại cho bà, hai người cứ vờn nhau qua lại như đánh nhau vậy, Nhị Bảo đang ở một bên xem náo nhiệt khóc lên. "Oa..." Nhị Bảo vốn đang rất vui vẻ nhìn hai người nói chuyện, nhưng đột nhiên thái độ lại thay đổi, tưởng rằng hai người đang đánh nhau, sợ đến mức khóc lên.
Lý Thanh Vận cũng không quan tâm đến tiền nữa, vội vàng ôm đứa nhỏ lên dỗ dành.
Mẹ Cố thấy có khoảng không thì liền trực tiếp chạy đi, để lại một mình Lý Thanh Vận trong mớ hỗn độn.
"Bà cụ thật là... Lý Thanh Vận nhìn đống tiền lẻ trong túi, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.
Cô nhất định không thể nhận số tiền này, câm lấy trước để cho bọn họ yên tâm vậy, sau đó tìm cách trả lại sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận