Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 252 -

Chương 252 -Chương 252 -
Chương 252 -
Điền Mỹ Tuyết ăn bụi đất đây miệng, hung hăng ngẩng đầu chuẩn bị mắng người, kết quả mới phát hiện người vừa đi qua là cả nhà Cố Đình Chu, trong lòng cô ta vừa uất ức, vừa khó chịu, cô ta không trách Cố Đình Chu lạnh nhạt với cô ta, cô ta chỉ trách Lý Thanh Vận đoạt đồ ăn trước miệng hùm, cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về cô ta.
Về đến nhà, Lý Thanh Vận để Nhị Bảo lên giường ngủ tiếp, kêu Đại Bảo tự mình đi chơi, kéo Thanh Hoan tới kiểm kê của hồi môn của cô ấy.
Cô mở gói đồ lớn mà mình câm về, trước tiên lấy ra hai tấm ga trải giường hình hoa mẫu đơn có cảm giác cổ điển, thoạt nhìn có vẻ rất vui tươi.
"Chị đặt mua cho em một vài của hồi môn, em xem thử có thích hay không, đây là hai tấm ga trải giường, nhân viên bán hàng nói đây là mẫu mã thịnh hành nhất, còn có một bộ chăn và vỏ gối hình chim uyên ương nghịch nước, còn có hai cục xà bông tắm rất thơm. Trình Hoài Sơn cho em khúc vải để may đồ mới rồi nên chị không may cho em nữa, chỉ gửi mấy miếng vải, em lấy về đi, sau này em xem thử sẽ may cho bản thân hay may cho cục cưng đều được, những màu sắc này đều rất bắt mắt." Lý Thanh Vận lấy ra một mảnh vải màu vàng, ướm thử trên người cô ấy.
Thanh Hoan xấu hổ đỏ mặt, cô ấy vẫn chưa nghĩ xa như vậy, cục cưng của mình sao?
"Còn có món đồ sau cùng này, chắc chắn em thích."
"Ấm đun nước?" Thanh Hoan ngạc nhiên, món đồ này không dễ gì mua được.
"Có anh rể em ở đây, có cái gì mà không làm được. Lý Thanh Vận sợ cô ấy hỏi nhiều, cố ý đổ lên đầu Cố Đình Chu. "Chị, em biết rõ tấm lòng của chị, nhưng em thật sự không thể nhận nhiều đồ như này, chị đã cho em quá nhiều rồi." Lý Thanh Hoan lo lắng nhìn chị cô ấy, cũng không biết anh rể có tức giận hay không, đừng vì chuyện của bản thân mà phá hoại gia đình của chị cả thì sẽ không hay.
Thật ra đối với Lý Thanh Vận mà nói thì đây chỉ là mất một món đồ như bò rụng cọng lông trong không gian của cô mà thôi, cô mua bằng tiền thật của thời hiện đại, muốn cho ai thì cho, cho dù là Cố Đình Chu thì cũng không thể nói gì, nhưng Thanh Hoan lại không biết.
Lý Thanh Vận bất đắc dĩ nói: "Đây là lần sau cuối, sau này em lấy chồng rồi thì đã là người nhà khác rồi, đây là tấm lòng của chị cả, cất đi. Hơn nữa, lần trước chị đưa tiên cho em, em cũng không lấy."
"Vài đồng tiền kia làm sao mua được nhiều món đồ tốt như thế, chị, chị đừng gạt em, đây đều là đồ tốt, em không ngốc." Thanh Hoan kiên quyết không lấy.
"Em cứ nhận đi, chị cả muốn giữ thể diện cho em, để Trình Hoài Sơn không dám xem thường em, sau này cuộc sống của em mới có thể thuận lợi." Cố Đình Chu cũng đi vào khuyên nhủ.
"Anh rể em nói đúng, bây giờ có vẻ Trình Hoài Sơn cũng không tệ lắm, thế nhưng ai biết sau này thì sao, chị muốn em đường đường chính chính gả cho cậu ấy, tiền và của hồi môn là sức lực của em, em cũng là người có nhà mẹ đẻ chăm sóc, sau này cậu ấy không dám đối xử tệ bạc với em."
"Chị.. Thanh Hoan khóc không thành tiếng, ôm chặt Thanh Vận, cô ấy có tài cán gì mà gặp được chị cả tốt như này, rõ ràng không muốn liên lụy cô, nhưng hình như luôn đang làm phiền cô. "Được rồi, đừng khóc nữa, lớn từng này rồi mà còn thích khóc, mau cất đi, ngày mai phải gả cho người ta rồi, khóc tới mắt sưng húp là không đẹp đâu." Lý Thanh Vận vỗ về bả vai của cô ấy.
"Chị cả, em nợ chị, cả đời cũng không trả hết."
"Chị em với nhau thì sao phải phân chia rạch ròi như thế, trả không hết thì không cần trả, chỉ cân em sống tốt thì chị cả đã rất vui rồi, cũng coi như không phụ tình chị em."
Sáng sớm khi thức dậy, Lý Thanh Vận đã tìm một vài đồ mỹ phẩm đơn giản trong không gian đưa cho Thanh Hoan cất dọn, nhìn có vẻ đẹp hơn bình thường rất nhiều, như một đóa thủy tiên chớm nở, cất dọn xong thì chỉ chờ Trình Hoài Sơn tới đón dâu.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận