Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 385 -

Chương 385 -Chương 385 -
Chương 385 -
Bên ngoài cửa phòng sinh, thái độ của những người nhà này khác hẳn với những gì mà họ từng thấy.
Chưa từng thấy nhà nào giống thế này, cả nhà đều vô cùng yêu thích đối với bé gái vừa mới ra đời.
Cô bé này thật là có phúc, sinh ra trong một gia đình như vậy.
"Mọi người có điều kiện thì chuẩn bị một bát cháo thanh đạm cho sản phụ nhé, hiện giờ có lẽ cô ấy đang đói." Y tá lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng đúng, mẹ quên mất chuyện này, giờ mẹ về nhà nấu cháo, thằng hai, con trồng vợ và em bé nhé.'
"Cháu không về đâu, cháu muốn ở lại với mẹ và em gái." Đại Bảo không muốn gì.
"Thế thì mẹ đưa Nhị Bảo về trước đi, thằng bé cũng buồn ngủ rồi, mẹ đưa thằng bé về cho nó ngủ đi, chờ con sắp xếp bên này xong, sẽ quay về lấy cháo, mẹ đừng có chạy tới chạy lui nữa, trời cũng tối rồi." Cố Đình Chu quyết định để Đại Bảo ở lại.
Mẹ Cố vui mừng rời đi.
Không biết vì sao, rõ ràng là sinh ra một bé gái thế nhưng mẹ Cố lại thấy vui mừng, có thể là do sự mong đợi của cả nhà đối với đứa trẻ đã khiến bà ấy không kìm được mà sinh ra lòng yêu thương.
Cố Đình Chu và Đại Bảo lại chờ đợi thêm mười mấy phút nữa, Lý Thanh Vận và em bé mới được y tá đẩy ra khỏi phòng sinh, bố trí ổn thỏa phòng bệnh.
Cố Đình Chu thấy vợ mình nhấch nhác, nhất thời trong lòng cũng thấy xúc động, niềm hạnh phúc khi có được đứa con gái mà mình luôn mong chờ cũng không còn nhiều nữa.
Anh lặng im câm tay vợ mình, đặt trên miệng hôn lên.
Đại Bảo nhìn mẹ hốc hác thấy rỡ, vành mắt đỏ ửng, đôi mắt tròn xoe rưng rưng nước mắt, cậu bé nghẹn ngào nói nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ có đau không, có khó chịu không?" Vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống.
Lý Thanh Vận giơ tay nhẹ nhàng giúp cậu bé lau nước mắt.
"Mẹ khỏe lắm, Đại Bảo đừng khóc, nhìn em gái này."
Lúc này Đại Bảo mới lau khô nước mắt nhìn em bé ở bên cạnh Lý Thanh Vận.
Nhân lúc nhàn rỗi, Lý Thanh Vận lặng lẽ cúi người hôn lên trán vợ một nụ hôn.
"Em chịu khổ rồi vợ à.
Sau này chúng ta không sinh thêm nữa.
Lý Thanh Vận nặng nề gật đầu.
Thật ra sinh con là một quá trình đau đớn nhưng lại vui sướng, trải qua một lân là đủ rồi.
Nghĩ đến cơn đau đớn giày vò cô suốt hơn một tiếng đồng hồ, cô thật sự không có dũng cảm mà sinh thêm lần nữa.
Đây là cô còn sinh nhanh, có những sản phụ thời gian chờ sinh rất dài, mười mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết làm sao mà có thể chịu nổi.
Chỉ có thể cảm thán một câu: Làm mẹ nên kiên cường.
Em bé ở trong lòng cô đã thiếp đi rồi.
Hai cha con đứng ở bên cạnh quan sát tỈ mỉ một hồi, hai người có chút ngây ngốc, cô con gái đáng iu của cha và em gái xinh đẹp của anh trai đâu rồi?
Sao lại là đứa nhóc xấu xí thế này?
Làn da nhăn nhúm đỏ bừng, đôi mắt sưng húp, nhìn thật là xấu xí.
Đại Bảo một lời khó nói hết: "Mẹ, em gái thật sự là do mẹ sinh đấy chứ? Dì bác sĩ không bế nhâm chứ?"
Cố Đình Chu lại lí trí hơn nhiều, vỗ đầu con trai mình: "Đừng có nói lung tung.'
Sau này anh nhất định phải kiếm thật là nhiều tiên, chuẩn bị thật nhiều đồ cưới cho con gái, có vẻ ngoài thế kia, sau này gả đi mà bị người ta ức hiếp thì làm sao bây giờ, hay là cả đời này ở nhà để anh nuôi đi.
Lý Thanh Vận nhịn cười.
"Em bé vừa mới sinh ra đều thế này, qua mấy hôm nữa sẽ càng ngày càng đẹp lên."
"Vậy sao? Thế thì anh yên tâm rồi." Cố Đình Chu vỗ vỗ con tim yếu đuối của mình, anh thật sự đã bị dọa rồi đó.
Khi sinh hai đứa con đầu anh đều không có mặt nên cũng không biết thì ra em bé mới sinh ra đều xấu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận