Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 160 -

Chương 160 -Chương 160 -
Chương 160 -
Lý Thanh Vận tỉnh dậy khi người phụ nữ lao vào gọi bác sĩ, cô tò mò nhìn hai mẹ con họ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố Đình Chu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ lao vào, không ngờ lại gặp được cô ta.
Anh kề vào tai vợ thì thầm vài câu.
Lý Thanh Vận kinh ngạc há to miệng.
Không phải chứ, bọn họ thực sự đã gặp nhân vật chính trong cuốn sách, Trân Nghị và mẹ cậu bé Điền Mỹ Tuyết.
Cuốn sách bắt đầu sau khi Điền Mỹ Tuyết sống lại, theo lý thuyết, sang năm Điên Mỹ Tuyết mới có thể sống lại, vì vậy cô không biết Điên Mỹ Tuyết đã sống một cuộc sống khốn khổ như vậy trước khi tái sinh.
Đâu tóc rối bù, má sưng tấy, quân áo rách rưới, chân chỉ có một chiếc giày rơm, không biết là lúc chạy làm rơi hay là chưa từng mang.
Chẳng trách trong sách viết, sau khi chồng cô ta chết, sau này sống lại, cô ta đã cố gắng theo đuổi Cố Đình Chu, người đàn ông độc thân hoàng kim đã mất vợ này, đây không chỉ là phiếu cơm lâu dài thôi, đùi vàng ai mà không thích chứ.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, cô xuyên qua, Cố Đình Chu sống lại, có lẽ Điền Mỹ Tuyết cũng đã thay đổi không chừng, Lý Thanh Vận tự nhắc nhở mình phải cẩn thận, không để bất cứ ai nhìn ra sơ hở.
Hai người không còn để ý đến hai mẹ con nữa mà tự nói chuyện với nhau, giống như một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Điên Mỹ Tuyết ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng trẻ, thậm chí không nghe thấy tiếng bác sĩ gọi mình.
Cô ta nhận ra Cố Đình Chu, tuy anh đã trưởng thành rất nhiều, nhưng vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô ta, anh cao hơn cô ta mấy cấp khi cô còn đi học, anh còn giúp đỡ cô ta khi bị người khác bắt nạt, nên cô ta vẫn nhớ đến anh.
Năm đó cô ta suýt chút nữa đã xem mắt với anh, bà mối giới thiệu cho cô ta một người quân nhân, cô ta nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc trong ảnh, liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
Thế là cô ta đồng ý xem mắt, mẹ Cố còn gặp cô ta trước, bà mối nói gia đình thím Cố rất hài lòng với cô ta, đã gửi điện tín bảo Cố Đình Chu quay lại gặp mặt cô ta, thấy được thì lập tức kết hôn.
Cô ta rất mong chờ anh trở về, nhưng sau đó cô ta nghe nói anh đã bị cắt đứt, cô ta còn mất mác rất lâu, vì thế cô ta cũng nhanh chóng lập gia đình, dù sao cũng vì giữ đạo hiếu và tuổi cũng không còn nhỏ nữa.
Không ngờ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh như vậy.
Người ta thì vợ chồng ân ái mỹ mãn, còn bản thân mình lại rơi vào ngục tù, không thể tự giải thoát.
Lúc này trong lòng cô ta có chút ác ý, tại sao người đàn ông này không phải của cô ta? Tất cả đều là do người phụ nữ bên cạnh anh, đã cướp đi niềm hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về cô ta.
"Được rồi, cô đem đứa nhỏ ngồi ở bên kia quan sát một hồi."
Điên Mỹ Tuyết bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Cảm ơn bác sĩ."
Lý Thanh Vận chú ý đến ánh mắt của Điên Mỹ Tuyết, cảm thấy có chút kỳ quái, cô ta biết bọn họ sao? Không lẽ hiện tại cô ta đã sống lại?
Binh đến tướng ngăn, nước tới đất đỡ, đối với người phụ nữ này, cô không cần phải lo lắng, cô rất hài lòng với phản ứng của Cố Đình Chu, việc anh sẵn sàng chủ động nói cho cô biết, không trốn tránh vấn đề, chứng tỏ trong lòng anh thật sự không có cảm giác gì.
Ngược lại, điêu làm cô ngạc nhiên là trong sách, con trai Trân Nghị của Điền Mỹ Tuyết là một đứa nhỏ có tính cách tốt, vui vẻ, hào phóng, thông minh và tốt bụng.
Trong sách có tô điểm cậu bé quá mức hay không? Dáng vẻ này của cậu bé, rõ ràng giống như bị bệnh tâm thần.
Từ lúc bước vào mắt đã không có tiêu cự, vết thương trên đùi nghiêm trọng như vậy, một đứa trẻ bình thường sẽ đau đớn hoặc khóc lóc, nhưng cậu bé dường như không cảm thấy đau, ngoan ngoãn để bác sĩ khâu vết thương cho mình mà không lộn xôn, có hơi... tê liệt, đúng, chính là tê liệt.
Chẳng bao lâu, Điền Mỹ Tuyết ôm con trai ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Cô ta nhìn Cố Đình Chu, đột nhiên kinh ngạc hét lên: "Anh là anh cả của Đình Hoa?”
Cố Đình Chu cùng Lý Thanh Vận đều sửng sốt trong giây lát.
Điên Mỹ Tuyết sao lại biết Cố Đình Hoa?
Cố Đình Chu chỉ lễ phép gật đầu, không nói gì, người biết rõ về anh đều biết ý anh là anh không muốn nói thêm nữa.
Hiển nhiên Điền Mỹ Tuyết không biết, cô ta vẫn tiếp tục nói.
"Em biết Đình Hoa từ lúc còn đi học, em hơn cô ấy vài tuổi, hiện tại kết hôn gần nhau, thường xuyên gặp nhau. Đúng rồi, anh cả Cố, anh đã giúp đỡ em lúc đi học, anh còn nhớ không?”
"Tôi không nhớ." Cố Đình Chu không có hứng thú, liên nắm lấy tay vợ ngắm nghía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận