Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 159 -

Chương 159 -Chương 159 -
Chương 159 -
Hôm nay Đại Bảo không đi học, ăn sáng đơn giản, Cố Đình Chu đưa con đến nhà cũ, nhờ mẹ Cố trông.
Đại Bảo biết em trai bị ốm cũng rất lo lắng, thằng bé ngoan ngoãn lấy bài tập theo cha đến nhà bà nội.
Cố Đình Chu đến nhà Trình Kiệt mượn xe đạp, hai vợ chông thu dọn đồ đạc rồi mang đứa nhỏ lên đường.
Lý Thanh Vận lo lắng cho chân của Cố Đình Chu, bởi vì anh từng bị thương, cô bảo anh ngồi sau để cô chở, Cố Đình Chu nhất quyết không chịu.
Cố Đình Chu sao có thể để Lý Thanh Vận vất vả chở anh.
Hai người đến trung tâm y tế công xã, vội vàng đưa con cho bác sĩ khám, miêu tả chỉ tiết tình trạng của đứa nhỏ cho bác sĩ.
Bác sĩ kê đơn thuốc bắc, sắc ngay tại chỗ cho đứa nhỏ uống. Một bác sĩ trung niên còn xoa bóp cho Nhị Bảo, trông rất chuyên nghiệp.
Sau khi xoa bóp và uống thuốc, nhiệt độ cơ thể của Nhị Bảo không tăng nữa, cậu bé lại chìm sau vào giấc ngủ.
Hai vợ chồng quyết định ở lại theo dõi thêm một buổi sáng, đảm bảo không sao mới về nhà.
Cố Đình Chu ôm Nhị Bảo. Lý Thanh Vận nhẹ nhàng tựa vào vai anh, lơ mơ ngủ gật. Đêm qua cô không ngủ ngon, giờ đứa nhỏ đã ổn, cô mới cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Một người phụ nữ ôm con chạy vào trung tâm y tế công xã, máu chảy thành dòng theo đường cô ta đi.
"Bác sĩ, bác sĩ, xin hãy cứu con tôi vỚI..
"Lại xảy ra chuyện gì vậy? Sao chảy máu nhiều như thế này, vợ chồng hai người cãi nhau sao đứa trẻ lại thành ra như thế này?" Bác sĩ biết rõ hoàn cảnh của cô ta, vội vàng bế đứa bé từ tay cô ta đặt lên giường điều trị.
Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại không mở được miệng.
Cậu bé trông gầy gò, yếu ớt, chân quấn chặt một mảnh vải đã thấm đẫm máu, từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Cậu bé im lặng, không kêu một tiếng, ánh mắt đờ đẫn, như thể người bị thương không phải mình, không cảm thấy đau đớn.
Bác sĩ mở mảnh vải ra, chỉ thấy trên chân bé có một vết thương khá sâu và dài. Ông ấy vừa xử lý vết thương vừa hỏi: "Vết thương này cần phải khâu lại, hôm nay cô có mang tiền không?"
"Tôi... tôi, tôi đến vội quá nên không mang theo tiền, lân sau chắc chắn tôi sẽ bù. Xin bác sĩ hãy cứu lấy đứa nhỏ." Người phụ nữ đỏ mặt, không biết phải làm thế nào. Tiền trong nhà đã bị tên khốn nạn kia lấy đi rượu chè cờ bạc, cô ta vất vả cố gắng lấy công điểm, làm đồ thủ công nhưng tiền kiếm được vẫn không đủ để trả cho việc rượu chè cờ bạc của anh ta.
Bác sĩ nhìn cậu bé tội nghiệp, thở dài.
"Thôi lần này bỏ qua, coi như tôi làm việc thiện tích đức, lần sau cô đến trả tiên thuốc là được. Sau này hai vợ chồng đánh nhau bị thương thì đừng đến đây chữa trị nữa, ở đây tôi không làm từ thiện."
"Bác sĩ, thực sự tôi không còn cách nào khác, nhất định tôi sẽ trả đủ tiền thuốc còn thiếu. Chi phí lân này cũng không thiếu của bác sĩ, xin bác sĩ mau cứu con tôi. Nói xong, cô ta định quỳ xuống trước mặt bác sĩ, nhưng bị bác sĩ đỡ dậy.
"Bây giờ mới biết lo lắng, sao lúc hai người đánh nhau không tránh đứa nhỏ ra, không biết hai người làm cha mẹ kiểu gì nữa." Vừa phàn nàn, bác sĩ vừa sát trùng, chuẩn bị khâu vết thương.
Trong lòng người phụ nữ trong lòng đau đớn giằng xé, đứa trẻ là niềm hy vọng duy nhất của cô ta, nhìn thấy con trai bị vật gì đó ném trúng bị thương, lòng cô ta như dao cắt, vội bế đứa con ra khỏi cửa.
Tại sao chông nhà người ta tốt như vậy, có thể ở bên vợ con, còn mình phải ở cạnh một người chồng như vậy?
Cô ta thẫn thờ nhìn gia đình ba người bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận