Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 325 -

Chương 325 -Chương 325 -
Chương 325 -
"Cái này không khó, nếu như hai người có thể sinh được một cô con gái, chúng ta liên có thể trở thành thông gia của nhau, ha ha" Trình Kiệt nửa đùa nửa thật nói.
Từ nhỏ Lý Thanh Vận đã tiếp nhận giáo dục tự do yêu đương, chuyện sắp đặt chuyện tình của một đứa trẻ như thế này, cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được.
Vậy nên cô chỉ cười ha ha cho có lệ.
Cũng đến lúc bọn họ rời đi, chị dâu Thu Cúc giao lại chìa khóa nhà cho Lý Thanh Vận bảo quản.
Mao Đầu và Đại Bảo ôm chặt lấy nhau, lưu luyến từ biệt, bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau trong thông này, cách đây một thời gian mỗi ngày đều ăn chung ngủ chung, mối quan hệ thật sự rất sâu sắc. "Anh đến bên kia rồi nhất định phải nhớ em a, anh Mao Đầu. Đây là chim gỗ mà ông nội làm cho em, tặng cho anh, anh nhìn thấy nó thì giống như nhìn thấy Đại Bảo vậy."
"Được, cảm ơn Đại Bảo, chúng ta sẽ gặp lại, mẹ anh đã nói vài năm nữa chúng ta sẽ trở về, sẽ rất nhanh thôi."
Hai đứa trẻ không biết, chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau, đêu đã thành thanh niên rồi.
Ba người lớn cũng không nghĩ tới, lời nói đùa năm ấy lại thực sự trở thành sự thật.
Sau khi tiễn một nhà Trình Kiệt đi, trong lòng Lý Thanh Vận vẫn có chút phiên muộn.
Người bạn tốt nhất trong thôn của cô là Thu Cúc, nói gì thì nói, từ lúc cô ấy đi, trong nhất thời cô có chút không thích ứng được.
Nghĩ đến việc cô cũng sớm rời đi, cũng liền tiêu tan.
Cũng không biết một nhà Trình Kiệt sau khi đến Hồng Kông sẽ phát triển như thế nào, có chú nhỏ dẫn đường, bọn họ hẳn là có thể cắm rễ ở Hồng Kông, nói không chừng sau này gặp lại, bọn họ đã trở thành ông chủ lớn rồi.
Mùng năm tháng giêng trôi qua, tết cũng phảng phất trôi qua gần hết, trong thôn lại khôi phục vê dáng vẻ bình yên.
Một nhà Trình Kiệt rời đi cũng là rời đi lặng lẽ không một tiếng động, chỉ có cho cha Cố người đã viết thư giới thiệu cho bọn họ biết, thế nhưng ông cũng chỉ cho là một nhà bọn họ đến Bắc Kinh, thăm hỏi họ hàng nhiều năm không gặp mà thôi.
Thời gian vội vã trồi.
Vào ngày tết nguyên tiêu, Lý Thanh Vận tự mình làm một ít chè trôi nước, vị mè đen.
Hai mẹ con đang ăn, mẹ Cố đột nhiên đi tới cửa.
"Nhà thằng hai, nhà con còn đường đỏ không? Có thể cho mẹ một ít được không?" Mẹ Cố chạy nhanh đến, thở hổn hển nói.
"Mẹ, mẹ đi chậm một chút, mặt đất trơn lắm, đừng để bị ngã. Sao đột nhiên mẹ lại cần đường đỏ, nhà con vẫn còn một ít, để con lấy cho mẹ." Lý Thanh Vận liền vội vàng đứng lên đi vào trong phòng bếp.
Trong không gian của cô có rất nhiều, thế nhưng rất khó lấy ra nhiều, bình thủy tỉnh trong nhà cũng chỉ đựng được khoảng một cân đường đỏ mà thôi.
Mẹ Cố nhanh chóng đuổi theo.
"Vậy cảm ơn con, sẽ không lấy không của con, mẹ sẽ trả thù lao. Cũng không có gì, sáng sớm nay truyên đến tin tức, con bé sinh non, chạng vạng ngày hồm qua bị té một cái, đau suốt một đêm, sáng sớm nay mới sinh được, sinh một bé gái nặng hơn bốn cân. Vốn dĩ tháng ba mới tới ngày sinh, mẹ nghĩ trước xuân chuẩn bị đường đỏ cũng kịp rồi, không nghĩ đến bây giờ đã sinh rồi, trong nhà cái gì cũng không có. Hiện tại cha con đã vào trong thôn tìm người mua cá rồi, mẹ thì đi mua một ít đường đỏ cùng bột mì, sau đó đến gặp cô ấy. Cũng không biết đứa bé bốn cân này có thể sống tiếp không, thật đáng thương."
Mẹ Cố vừa đi vừa nói chuyện.
Lý Thanh Vận lấy từ trong tủ bát một bình đường đỏ, bên trong có hơn một cân đường đỏ.
Cô trực tiếp để mẹ Cố mang tất cả đi.
Cô thoải mái nhận số tiên mà mẹ Cố đưa, nếu như là người khác cô đã tặng đi mà không lấy thứ gì, dù sao thì chuyện sinh con này cũng là chuyện lớn. Thế nhưng ai bảo người này là người cô mang thù chứ.
Cố Đình Hoa ba lần bốn lượt đến nhà cô gây phiên phức, cô còn chưa có quên đâu.
Có thể đem đường đỏ ra cũng chỉ là vì nhìn đứa trẻ vừa mới sinh ra kia thôi, một cô bé đáng thương, có một người mẹ tồi tệ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận