Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 330 -

Chương 330 -Chương 330 -
Chương 330 -
Sau khi gửi xong những vật phẩm có kích thước lớn ở trong nhà, Lý Thanh Vận bắt đầu đi cất đồ.
Trong hầm còn thịt và lương thực, chỉ chừa một ít khoai tây và cải trắng, toàn bộ những thứ khác cất vào trong không gian.
Trong phòng bếp chỉ để lại một ít dưa muối, dưa cải muối, kim chi, còn những món khác thì cất vào trong không gian.
Ở trong tủ, gạo, bột mì, trứng gà và bánh nhân đậu và sủi cảo đông lạnh, Lý Thanh Vận đều chỉ chừa lại một lượng đủ để mấy ngày ăn. Có thể ăn hết thì ăn, còn ăn không hết thì đem qua cho cha Cố và mẹ Cố trước khi đi là được.
Tuy rằng cô mới ở căn nhà mới này được mấy tháng, nhưng Lý Thanh Vận thực sự cảm thấy hơi không muốn rời đi.
Cô giao căn nhà của mình và nhà của Thu Cúc lại cho cha Cố.
Sau khi cả nhà bọn họ tới Hồng Kông, bọn họ không thể quay về trong thời gian ngắn được.
Trình Kiệt cũng dự kiến được chuyến đi này sẽ không nhẹ nhàng nên đã đề cập qua với Lý Thanh Vận rằng sau này nếu có ai đồng ý mua căn nhà này thì cô có thể thay mặt anh ấy bán nó hoặc là tặng cho thôn cũng được.
Đúng lúc căn nhà cũ của cô cũng không sử dụng, Lý Thanh Vận trực tiếp nhờ cha Cố nhìn xử lý này hai căn nhà này.
Lý Thanh Vận trực tiếp giao chìa khóa của căn nhà mới cho mẹ Cố nhờ ấy thỉnh thoảng đi qua đó hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa và trông chừng giúp mình để tránh bị kẻ trộm ghé thăm.
Cô không nói, mẹ Cố cũng sẽ giúp đỡ trông nhà giúp cô.
Những người ở trong thôn biết Lý Thanh Vận sắp vào quân đội nên đều tới hỏi thăm và chào tạm biệt cô.
Thím Cao, thím Giang và thím Lý đều đã tới đây.
Nhị Ngưu cũng mang tới một cái sọt đựng hạt thông mà cậu ta đã để dành từ năm ngoái vì cậu ta biết Lý Thanh Vận thích ăn món này.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Cậu ta ăn nói vụng về, không nói được lời nói dễ nghe, ngàn câu nói, vạn câu thê cũng chỉ gói gọn ở bên trong một sọt hạt thông này.
"Thím, bảo trọng."
"Cảm ơn cháu, Nhị Ngưu, cháu là một đứa trẻ tốt. Cho dù cuộc sống có gian khổ đến đâu thì cháu cũng đừng quên lương tâm ban đầu của mình và trở thành một người chính trực. Sau này, nếu có cơ hội học tập kiến thức thì cháu nhớ rõ phải học tập nhiều hơn nhé."
Đáng tiếc Cố Đình Chu cũng không biết người thân của Nhị Ngưu cụ thể ở đâu, tên họ là gì. Bằng không, bọn họ cũng có thể giúp đỡ cậu ta tìm người thân một chút, để cho cậu ta sớm kết thúc cuộc sống cực khổ này.
Mấy tháng nay, thỉnh thoảng Nhị Ngưu sẽ đi theo Đại Bảo học một ít, cậu ta có thể học được số học cơ bản, học được một ít cách ghép vần và từ giản thể đơn giản. Cậu ta đã có thể viết được tên của mình. Dù sao thì cậu ta cũng một đứa bé mới mười mấy tuổi, học tập mấy thứ đơn giản này cũng không quá sức.
"Thím, cháu đã biết rồi. Cảm ơn thím và chú Đình Chu đã giúp đỡ cháu. Giọng nói của Nhị Ngưu cũng nghẹn ngào.
Mấy tháng qua, cậu ta cảm thấy đây là lân đầu tiên cậu ta sống giống như một con người, không chỉ có thể ăn uống no đủ và mặc ấm, mà trong lòng cậu ta cũng có sự kỳ vọng.
Thím dạy cậu ta cách trở thành một người ngay thẳng như thế nào, nói cậu ta đã là một người đàn ông thực thụ đầu đội trời, chân đạp đất. Cậu ta cảm thấy bản thân không còn là một con gia súc vô dụng sống tạm bợ qua ngày nữa.
Em trai Đại Bảo cũng đã dạy những thứ bản thân học được cho cậu ta để cậu ta không làm những việc mà có mắt như mù.
Chú Đình Chu dẫn theo cậu ta đi săn, dạy cho cậu cách mưu sinh. Sau này, dù cậu ta có vô dụng đến đâu cũng sẽ không bị chết đói.
Dường như cuộc sống của cậu ta đã trở nên càng ngày càng tốt đẹp hơn sau khi gặp được cả nhà bọn họ.
Trong thâm tâm, cậu ta thật sự đã xem bọn họ trở thành người thân của mình rồi.
"Cháu cầm những quyển sách này mà học tập nhiêu hơn đi. Nếu cháu không hiểu thì có thể đi hỏi người hiểu biết. Hồi còn trẻ, ông thôn trưởng của cháu cũng đã từng đi học qua rồi, cháu có cái gì không hiểu cũng có thể đi hỏi ông ấy"
Lý Thanh Vận cho cậu ta một chồng sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận