Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 207 -

Chương 207 -Chương 207 -
Chương 207 -
Trước khi vụ thu hoạch vụ thu sắp bắt đầu, Tôn Chí Cường đến nhà, mang Cố Đình Hoa đi.
Chuyện này vẫn là do chị dâu cả Cố cố ý chạy tới nói cho cô biết, bản chất buôn chuyện của cô ta đã bộc lộ toàn bộ.
Tôn Chí Cường vốn không muốn đến, nhưng thu hoạch vụ thu bắt đầu, trong nhà chỉ có vài người, lại càng ít người làm việc nên công điểm ít đi, ảnh hưởng đến việc phân chia tiên và lương thực cuối năm, cha anh tuy là cán bộ xã nhưng người trong nhà vẫn phải tham gia lao động mới có ăn.
Vì vậy, dưới sự thúc giục của cha mẹ, anh ta chỉ có thể bất chấp khó khăn đi một chuyến nữa, nếu lại gặp tên Cố Nhị sát thủ kia, anh ta nhất định bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại, thế mà Cố Nhị không có ở nhà. Cha Cố còn muốn giữ Cố Đình Hoa một thời gian, trong khoảng thời gian thu hoạch vụ thu này, ở nhà mẹ đẻ còn có thể nghỉ ngơi tốt, không cần phải làm việc, trở về lại phải làm việc, còn bị ức hiếp, phần phía trước còn chưa có vạch trần đâu.
Cha Cố đã đánh Tôn Chí Cường rất dữ, nói với anh ta nếu anh ta vẫn muốn sống tốt thì nên cắt đứt liên lạc với người phụ nữ kia, chăm sóc Cố Đình Hoa thật tốt, nếu sau này phát hiện ra còn liên lạc nữa, thì đừng đừng trách ông ấy là một người cha vợ độc ác, như vậy mọi người sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp.
Công việc của anh ta ở trường học công xã hay chức cán bộ của cha anh †a, cũng đừng mơ.
Dù sao nếu vụ bê bối như vậy tuôn ra, có đơn vị nào dám giữ người?
Tôn Chí Cường cũng biết trước kia cha vợ anh ta từng đi lính, tính tình có chút máu lạnh, nói một là một, khó tính, anh ta thật sự không dám cà lơ phất phơ, còn nghiêm túc hứa rằng sẽ sống tốt, không bao giờ phạm sai lâm nữa.
Cha Cố bảo anh ta quay về trước, qua đoạn thời gian bận bịu rồi lại đến đón Cố Đình Hoa, kết quả là Cố Đình Hoa đã thu dọn đồ đạc, ra ngoài chuẩn bị vê nhà với Tôn Chí Cường, khiến cha Cố không còn mặt mũi.
Cô ta vội vàng muốn đi theo sau, sợ không có người đến đón, sao còn ở lại được.
Cô gái lớn không thể ở nhà, đầu óc vẫn có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu ý tốt của cha và anh trai cô ta, chỉ có thể để cô ta chịu thiệt, ngã một lần khôn hơn một chút, hi vọng cô ta sớm tỉnh ngộ.
Cha Cố nhìn theo bóng lưng của con gái, lắc đầu.
Mẹ Cố cũng rất lo lắng, mỗi người con của bà đều mắc nợ, trong nhà thăng hai có cô em vợ, bị người khác chỉ trích.
Cô con gái nhỏ này cũng không phải người sáng suốt, chồng như vậy, cũng không có chút dè dặt, vừa đến đón là đi theo, bà ấy cản cũng không được, giống như trong nhà mẹ đẻ có ai ngược đãi cô ta, tính tình này cũng không biết giống ai, ngu ngốc như vậy, không giống vợ chồng bọn họ chút nào.
Sau khi cô ta đi, Đại Ni đã lén nói với mẹ Cố, cô đã trút giận lên Đại Bảo và Nhị Bảo, lúc Nhị Bảo khóc, cô thấy ồn ào quá bảo Đại Bảo ôm cậu bé ra ngoài dỗ, nghe phiên đến chết mất.
Mẹ Cố thực sự rất tức giận với con gái mình, tại sao lại sinh ra cô ta ngu ngốc như vậy, mới đắc tội với anh trai chị dâu, người ta không so đo với cô ta, còn gửi đứa nhỏ đến trông nom, cô ta không tiếp đãi tốt thì thôi, cũng đừng trút giận lên con người ta chứ. Chẳng trách ngày hôm sau Đại Bảo và Nhị Bảo không tới, cũng may là gần đây tính tình của vợ thằng hai đã tốt lên rất nhiều, nếu không trong nhà sẽ lại xảy ra một trận cãi vã lớn.
Hơn nữa, mẹ Cố cũng thương hai đứa cháu trai của mình, nói cô gái này cũng vô dụng, nên cứ tùy cô ta thôi, sau này có chuyện gì thì đó cũng là số mệnh của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận