Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 87 -

Chương 87 -Chương 87 -
Chương 87 -
Dọc đường ởi, Phán Đệ không khóc nữa, chỉ ngẩn ngơ nằm trên xe bò, thần thân nhìn lên trời.
Khi đến sở vệ sinh công xã thì đã là quá trưa, Lý Thanh Vận đến thẳng quán cơm Kiến Thiết mua sáu chiếc bánh bao chay và ba bát súp rau củ.
Cho người đánh xe và em gái ăn lấp bụng.
Phán Đệ ăn ngấu nghiến như hổ đói, như thể hơn mười ngày rồi chưa được ăn cơm. Lý Thanh Vận đưa một chiếc bánh bao của mình cho đối phương, ăn được ba cái thì cản không để Phán Đệ ăn nữa, đột nhiên ăn nhiều quá cũng không tốt cho dạ dày.
Người đánh xe ăn bánh bao chay của cô, ông ấy cảm thấy hơi ngại nên hứa sẽ chở các cô về nhà sau khi khám bệnh xong. Thật ra ông cũng đã nghe thấy chuyện xảy ra với cô gái kia, song ông thực sự không ngờ đối phương lại bị đánh thê thảm đến vậy.
Đồng thời, ông cũng âm thâm nhìn Lý Thanh Vận bằng con mắt khác xưa, cô chị này thực sự rất có trách nhiệm.
Lúc kiểm tra vết thương trên người Phán Đệ, bác sĩ ở sở vệ sinh cũng không khỏi chửi âm lên, hỏi ai ác độc như vậy, đánh người ta thành ra thế này.
Mặt bị thương nhẹ, trên tay có rất nhiều vết máu bầm lấm tấm, đùi hình như bị quất bằng thắt lưng, ngoài ra còn có một chỗ gấy xương, là vết thương mới, chắc hẳn được gây ra vào tối qua.
Trong toàn bộ quá trình khám, Phán Đệ chỉ im lặng phối hợp với bác sĩ.
"Em gái này, các vết thương ngoài da có thể xử lý ở đây. Nhưng riêng chỗ gãy xương kia, chúng tôi có lẽ không thể xử lý tốt được, hay là cô lên thị trấn xem sao nhé. Còn nữa, nếu muốn báo công an, tốt nhất cô nên đưa em gái này đến đồn công an để báo án, về sau còn dễ kiện tụng." Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Lý Thanh Vận, dường như cũng đã đoán được phần nào nên chân thành đề xuất.
Hiện nay, có rất nhiều vụ vợ chồng xô xát hoặc thành viên trong nhà bắt nạt người vợ, song rất ít người xem trọng vấn đề này.
Người đưa em gái đến khám chữa như Lý Thanh Vận lại càng hiếm hơn. Tất cả mọi người đều cho rằng cái xấu phô ra, xấu xa đậy lại, tự mình chịu đựng, nếu không nhịn nổi thì cố quên đi, đào sâu chôn chặt trong lòng.
Đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ sợ lấy nhâm chồng!
Lời bác sĩ nói nhắc nhở Lý Thanh Vận, cô lên tiếng cảm ơn rồi cống Phán ĐỆ ra ngoài. Sau đó nhờ người đánh xe bò chở lên thị trấn.
Đi mất hai tiếng, rốt cuộc cũng đến thị trấn.
Trước hết, cô đưa Phán Đệ tới đồn công an huyện để báo án, khai rõ địa chỉ nhà và tình hình cụ thể, cũng vén quần áo và cho họ xem những vết bấm tím trên người, vết thương hở miệng trên đùi Phán Đệ.
Mấy người đàn ông nhìn mà phẫn nộ, nói rằng họ nhất định sẽ giành công lý cho các cô.
Một đồng chí công an còn đích thân đến bệnh viện với hai cô để nghiệm thương và cách điều trị.
Bác sĩ đưa ra báo cáo giám nghiệm thương tích, giải thích rõ nguyên nhân gây ra những vết thương kia, đồng thời chỉ rõ chúng do người khác tạo thành chứ không phải là tự bạo hành chính mình. Tiếp theo là bước chữa trị. Lý Thanh Vận mang tiên theo người, công thêm sáng nay mới đòi được nhà họ Lý hai trăm năm mươi đồng, vậy là đủ sức chỉ tiên thuốc men.
Nộp tổng cộng tám mươi sáu đồng, cô cũng đã giữ lại hoá đơn, phải bắt người nhà họ Hàn nhả ra số tiền này.
Bác sĩ nắn chỉnh cho xương rồi quấn băng cố định, lúc này phương pháp bó bột vẫn chưa ra đời, vì vậy người bệnh phải thật lưu ý, tránh để nó bị lệch.
Các vết thương khác được kê thuốc bôi ngoài da và thuốc tiêm viêm. Một tháng sau đến đây khám lại.
Cô âm thâm ghi nhớ những lời bác sĩ dặn dò vào lòng.
Họ tìm đến một quán cơm trên thị trấn, mỗi người ăn một bát mì thịt băm rồi chuẩn bị về nhà.
Phán Đệ khen thịt rất ngon, đã lâu lắm rồi cô ấy chưa được nếm vị thịt, cuối cùng còn liếm sạch bát. Lý Thanh Vận không nỡ lòng nhìn.
Xuyên tới những năm sáu mươi, đây là lân đầu tiên Lý Thanh Vận lên thị trấn nhưng cô lại chẳng có tâm trạng và thời gian thăm thú.
Ở nhà còn một bệnh nhân và hai đứa bé kêu đói đòi ăn, bây giờ lại dẫn thêm một người bị thương vê.
Cô rất sốt ruột, muốn về nhà gấp.
Cô bảo người đánh xe đưa bọn họ về nhà, sau đó đưa một ít tiền.
Người đánh xe mừng rỡ nhận lấy, món tiền này là khoản riêng do ông ta kiếm được, không cần giao cho thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận