Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 272 -

Chương 272 -Chương 272 -
Chương 272 -
Trong lòng anh cả Cố biết mình đã làm cha thất vọng rồi, anh ta đang định nói gì đó.
Chị dâu cả Cố nghe những gì cha Cố nói xong, trong lòng rất không vui.
Trong lòng cô ta cũng có một dây thân kinh yếu ớt, đó chính là cô ta đã được gả vào cửa nhiều năm rồi vẫn không sinh ra được một đứa con trai.
Lời nói này của Cha Cố không chỉ khiến anh cả Cố không thể rời khỏi đài, cũng quất thẳng vào trái tim của cô ta.
"Cha, lời này của cha là có ý gì, còn không phải là con không thể cho nhà cũ họ Cố của cha thêm một trái ớt sao?" Cô ta đứng lên lớn tiếng nói.
"Đủ rồi!" Anh cả Cố hét lên còn lớn giọng hơn cô ta.
"Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nhanh chóng xin lỗi em dâu đi." "Em càng không, em không muốn, dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi, cô ta còn cầm đồ đánh em đấy, các người là đồ bất công, lúc nào cũng hướng về nhà thằng hai, thấy tôi không có con trai nên bắt nạt tôi chứ gì, chúng ta chờ xem." Chị dâu cả Cố điên điên khùng khùng hét lên những lời này, sau đó Xông ra ngoài.
Trong lòng cha Cố mẹ Cố cũng không thoải mái, bị con dâu chỉ thẳng vào mũi mắng bất công, đây là lân đầu tiên, làm sao lại thành bắt nạt cô ta, bình thường lúc được ăn ngon uống tốt sao không nói bắt nạt đi?
Anh cả Cố nhìn Lý Thanh Vận với vẻ mặt áy náy: "Em dâu, xin lỗi em, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em, hiện tại cô ấy chỉ là nhất thời không chấp nhận nỗi mà thôi.
Lý Thanh Vận trước đây vẫn luôn cảm thấy anh chồng này là người có thể kết giao, làm người thành thật hàm hậu đáng tin, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là trông mặt mà bắt hình dong, con người khi đề cập đến lợi ích của bản thân, đều ích kỷ.
Cô cũng không muốn tiếp tục tham gia vào trò hê này của bọn họ, sau này tránh xa cả nhà bọn họ là tốt rồi, dù sao sang năm ởi theo quân đội, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm.
Lý Thanh Vận đứng lên xua xua tay nói: "Không cần đâu, các anh không cần xin lỗi em đây, người các anh nên xin lỗi chính là cha mẹ em, cực cực khổ khổ nuôi nấng các anh mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, đừng để họ già rồi vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh.'
Nói xong, cô đưa cái túi gói mà chính mình mang đến cho mẹ Cố: "Mẹ, cái chăn giường này cho mẹ và cha, tới đưa món đồ này không ngờ lại dẫn tới sự việc này, tính tình của con cũng không tốt, làm phiền sự thanh tịnh của mọi người, con nhỏ vẫn còn ở nhà, thôi con về trước đây, có việc gì con sẽ đến đón một tiếng."
Cuối cùng Lý Thanh Vận liếc nhìn anh cả Cố một cái, xoay người rời đi, không chút do dự.
Mẹ Cố ở phía sau gọi: "Chúng ta vẫn còn chăn mà, con cầm vê giữ cho mình dùng đi.
Lý Thanh Vận xua tay mà không quay đầu lại, đi vê nhà.
Cố Đình Xuyên nhớ lại ánh mắt cuối cùng Lý Thanh Vận dành cho mình, suy nghĩ rất nhiêu, cảm thấy Lý Thanh Vận đang châm chọc anh ta, một người đàn ông mà lại xử lý không tốt chút việc nhà nhỏ xíu như vậy, mong chờ chút đồ vật từ cha mẹ, còn muốn cha mẹ hao tổn tinh thân vì chút chuyện nhỏ của mình.
Trong lòng anh ta cũng cảm thấy không dễ chịu, đặc biệt là câu nói cuối cùng của cô, đừng để họ già rồi vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh, càng khiến trái tim anh ta tắc nghẽn.
Người nhà thằng hai có bản lĩnh, lại còn đưa thịt dê cho hai ông bà, lại còn đưa chăn, vợ nhà mình chỉ biết tranh giành đồ vật với ông bà, giành không được còn nói ẩu nói tả, chọc cho hai ông bà không vui.
Anh ta còn biện pháp nào chứ? Vợ mình chính là một người vợ như vậy, cha mẹ thích con trai cũng không sinh ra được.
Mẹ Cố mở cái túi gói ra, là một cái chăn giường còn mới bảy tám phần, rất rắn chắc, gân đây bà ấy đang phát sâu vì vào mùa đông, chân của ông nhà vô cùng đau đớn, chăn trong nhà đã dùng đến rách rưới, không giữ ấm được chút nào.
Không nghĩ tới nhà thằng hai lại đưa một cái chăn giường mới đến, trong lòng bà ấy thật sự rất ấm áp, vợ thằng hai tuy rằng vừa được gả vào mấy năm trước đã làm cho bọn họ phải hao tổn không ít tâm sức, nhưng gần đây thật sự càng lúc càng tốt, đối xử với hai vợ chồng già bọn họ cũng không thể chê vào đâu được.
"Ông nhà, có chiếc chăn này, mùa đông năm nay cuộc sống của ông sẽ dễ chịu hơn rất nhiều!" Mẹ Cố vui vẻ ôm chăn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận