Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 282 -

Chương 282 -Chương 282 -
Chương 282 -
Dưới sự chỉ huy của Điền Mỹ Tuyết, hai người đi tới nhà của bí thư chi bộ thôn.
"Bí thư chi bộ, cứu tôi với." Mẹ Trần vừa vào nhà của bí thư chi bộ thôn, bà ta lập tức giống như người đã tìm được phao cứu sinh mà trốn ở sau lưng bí thư chỉ bộ.
Điên Mỹ Tuyết dí dao phay hoành ở trên cổ của mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, vẻ mặt quyết tuyệt nói: "Chú, cháu thật sự không còn con đường sống nữa nên mới tới đây cầu xin chú.'
Nói xong, cô ta than thở khóc lóc kể lại sự việc mẹ Trân ép buộc cô ta phải dọn ra khỏi nhà ở trong khoảng thời gian này.
Sau khi bí thư chi bộ và người trong nhà nghe xong, bọn họ đêu cảm thấy cách làm của mẹ Trần thật sự quá đáng, đồng cảm với Điền Mỹ Tuyết.
Mẹ Trân chột dạ nói: "Vốn dĩ đó chính là căn nhà mà tôi xây cho con trai mình, là nhà của tôi. Hiện tại, con trai của tôi mất rồi, tôi thu hồi lại căn nhà thì làm sao nào. Sau này, nếu cô ta tái giá, căn nhà của tôi phải làm sao bây giờ?"
Thật ra, bí thư chi bộ đã nghe qua chuyện này từ lâu, chỉ là ông ta không muốn quản chuyện không hay của bọn họ nên mới giả vờ không biết. Ai lại muốn vô duyên vô cớ làm chuyện mất lòng người như thế đâu.
Nhưng mà hiện tại Điền Mỹ Tuyết đã làm tới vậy. Nếu ông ta không đứng ra giải quyết và có người mất mạng thì đây chính là lỗi của ông ta.
Vì thế, ông ta chỉ có thể dùng lời lẽ tử tế để khuyên bảo: "Nhà họ Trần, con trai của bà mất rồi, nhưng cháu trai vẫn là cháu của bà. Dù sao thì bà cũng phải cho quả phụ và đứa trẻ mồ côi bọn họ một con đường sống. Tôi ở đây làm chứng cho mọi người. Căn nhà sẽ cho hai mẹ con bọn họ ở tạm. Nếu sau này vợ của Trân Dũng tái giá, không thể tự giải quyết được căn nhà này, cần phải để lại căn nhà cho Trần Nghị. Mọi người thấy như vậy được chưa?"
Điền Mỹ Tuyết hơi cảm động.
Mẹ Trân không đồng ý, cho Trân Nghị cũng tương đương với việc cho Điền Mỹ Tuyết. Không bằng cầm tiền ở trong tay bản thân cho thoải mái.
"Tôi không đồng ý, căn nhà này là của tôi và người đàn ông của tôi. Hiện tại cần phải trả lại cho tôi."
Bí thư chi bộ thấy bản thân đã nói tới vậy, nhưng bà ta vẫn không đồng ý, trong lòng ông ta cũng mất kiên nhẫn.
"Mấy người đã chia nhà ra ở riêng, căn nhà đó được chia cho con trai của bà, cũng chính là nhà của con trai bà. Con trai của bà đã mất, theo lý thuyết, tài sản cũng nên chia cho Điền Mỹ Tuyết một nửa mới đúng."
Lúc trước, ông ta không muốn thiên vị giúp ai cả, nhưng mà mẹ Trần lại không biết điều.
Điên Mỹ Tuyết nghe xong cũng chú ý tới điểm này.
Cô ta buông con dao phay ở trên cổ xuống, cất lời hay ý đẹp: "Chú, chú thấy như vậy có được hay không? Nếu mẹ chồng của cháu một hai phải đòi lại căn nhà này, cháu cũng không bắt buộc phải ở đó, nhưng bà ấy cần phải đưa lại một nửa số tiền giá trị căn nhà này lại cho cháu để cháu đi tìm căn nhà khác ở.
Cháu gả cho Trần Dũng mấy năm nay, cháu đã lo liệu việc nhà và sinh con và nuôi nấng con cái thay anh ấy, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại, anh ấy mất rồi, cháu không thể quay về nhà mẹ đẻ, cũng không thể để cho hai mẹ con chúng cháu ăn ngủ đầu đường xó chợ.
Như chú cũng biết đến, Trân Dũng sinh thời đã ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, ... khiến gia đình tan nát, thật sự là một ít tiên cũng lấy không ra. Cháu bán hết đồ đạc ở trong nhà, quyết tâm cũng muốn cho Tiểu Nghị đi học cũng vì không muốn thằng bé giống như cha của mình.
Hiện tại, mẹ chồng của cháu đuổi chúng cháu ra ngoài chính là muốn giết chúng cháu. Nếu hôm nay bà ấy thật sự quyết tâm muốn cá chết lưới rách, cháu sẽ chết ở đây. Dù sao bị đuổi ra ngoài thì sớm hay muộn cũng sẽ chết."
Nói xong câu nói cuối cùng, cô ta mang theo vài phần bi phẫn giống như ngay sau đó cô ta sẽ tự rạch cổ mình vậy.
Bí thư chi bộ cũng có chút đồng cảm cho cô ta. Cô ta gả cho một người đàn ông mặc quần áo và ăn cơm, chọn đàn ông cũng không chọn kỹ, phải chịu khổ cả đời, nhà chồng cũng như vậy, thật đúng là cô gái có số khổ mà.
"Nhà họ Trần, bà có đồng ý hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận