Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 299 -

Chương 299 -Chương 299 -
Chương 299 -
Bữa cơm trưa hôm nay ăn trong phòng khách, lúc mọi người đang ăn cơm, Lý Thanh Vận chợt nghe như ngoài cổng có tiếng động, giống như tiếng khóc nức nở, tuy âm thanh này rất nhỏ nhưng nếu chú ý thì vẫn nghe thấy.
Lý Thanh Vận mở cửa lớn ra, phát hiện hai cô nhóc Đại Ni và Nhị Ni đang ngồi trước cửa hệt như hai chú chó bị người ta vứt bỏ, mà tiếng nức nở lại phát ra từ miệng Nhị Ni.
Trông hai cô bé không giống như vừa tới, e răng bọn họ đã chờ trước cửa rất lâu.
Lý Thanh Vận vội vàng kéo hai cô bé vào nhà cho ấm.
"Sao hai đứa không gọi cửa? Trời lạnh như vậy, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?"
Đại Ni mặt đỏ tai hông cúi đầu, nước mắt nhanh chóng tràn ra từ khoé mi. Mẹ Cố cũng vội vã bước tới dò hỏi: "Sao hai chị em cháu lại đến đây? Cha mẹ hai đứa đâu?”
Nhị Ni rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng trả lời: "Cha cháu đi làm đồ dùng trong nhà cho người ta rồi, là mẹ bảo bọn cháu đến đây. Cháu vốn muốn gọi cửa nhưng chị không cho."
Mẹ Cố và Lý Thanh Vận vừa nghe xong đã hiểu rõ.
Nghiêm Thục Phân chết tiệt, cô ta làm ra chuyện như vậy khiến hai đứa nhỏ phải chịu tội.
Chắc chắn là do cô ta biết cha Cố và mẹ Cố tới đây nên mới cố ya bảo hai đứa bé đến đây ăn chực, trẻ con ở độ tuổi này đã biết tự ái, biết phân biệt tốt xấu, sợ bị người ta ghét bỏ nên mới cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đại Ni đã lớn, cô bé biết cha mẹ mình và thím hai cãi nhau, sao lại không biết xấu hổ nà tới nhà người ta ăn chực được, nhưng mà mẹ lại ép hai cô bé tới đây.
Mà hai cô bé cũng không còn chỗ nào khác để đi chợ nên mới ngồi trước cửa nhà thím hai hồi lâu, cô bé thật sự ngượng ngùng không muốn kêu cửa.
Nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong nhà truyền ra, ánh mắt cô bé loé lên sự ngưỡng mộ. Bấy giờ Nhị Ni vừa lạnh vừa đói nên muốn kêu cửa, nhưng Đại Ni đã ngăn cản cô bé, bởi vậy Nhị Ni mới bật khóc, dù Đại Ni có che miệng cô bé lại cũng không có tác dụng giữ, cuối cùng vẫn để thím hai nghe thấy.
Lý Thanh Vận nhờ mẹ Cố và chị dâu Thu Cúc dọn cơm, còn mình lại dẫn hai cô bé vào bếp. Cô xúc mấy cục than còn sót lại trong bếp để sưởi ấm cho hai cô bé và mức cho mỗi đứa một chén canh thịt dê để uống.
Được sưởi ấm nên tâm trạng của hai cô bé cũng ổn định trở lại, bấy giờ cô mới dẫn hai cô bé tới phòng khách.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ xoa chuyện xảy ra nhưng cũng không ai nói gì nhiêu, chỉ bảo hai cô bé lại ngồi.
Nhìn bàn ăn trong phòng khách ngồi đầy người và bâu không khí náo nhiệt, Đại Ni cảm thấy trái tim trống rỗng của mình được lấp đầy.
Mặc dù Lý Thanh Vận không thích Nghiêm Thục Phân nhưng chuyện này không liên quan gì đến hai đứa nhỏ, có thể sau này lớn lên, hai cô bé cũng sẽ học theo cách đối nhân xử thế và tính toán chỉ li của mẹ mình, nhưng hiện tại nhìn hai đôi mắt trong veo, Lý Thanh Vận không thể nào làm ra những hành động tuyệt tình được.
Với thời tiết khắc nghiệt của mùa đông, mọi người đều ăn uống đơn giản, chỉ cần không phải chịu đói là được. Thậm chí, những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mà mỗi bữa cũng chỉ húp cháo mà thôi.
Hiếm khi có được một bàn toàn món ngon nên mọi người đều ăn uống thoả thích, không có ai kiếm chuyện làm mất hứng.
Thấy không có ai cố ý nhắc đến chuyện khiến hai người khó xử, Đại Ni và Nhị Ni thâm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm gắp thức ăn vào chén.
Từ sau khi tách ra ở riêng với ông bà nội, đã lâu lắm rồi hai cô bé chưa được ăn một bữa ngon.
Ban đầu, hai cô bé cứ nghĩ sau khi ở riêng, mẹ sẽ nấu cho mình những món ăn ngon hơn, ai ngờ thức ăn nhà họ còn tệ hơn trước đây, ngay cả việc thỉnh thoảng sẽ được ăn trứng gà vào buổi sáng cũng không còn, bởi vì mẹ nói bọn họ phải tiết kiệm.
Vì nghĩ đến tâm trạng của mấy đứa trẻ khác nên Lý Thanh Vận không nhắc đến chuyện bữa e hôm nay là tiệc sinh nhật của Đại Bảo, trong lòng trẻ con cũng có cán cân so sánh, biết cảm thấy bất công Đại Bảo đã có được rất nhiều, không cần cố tình nhắc nhở trán làm mấy đứa nhỏ khác buồn bã.
Đại Bảo cũng hiểu rõ, bữa tiệc hôm nay là do mẹ chuẩn bị vì cậu bé, mọi người đều tới chúc mừng cho cậu bé, vậy là đủ rồi.
Cơm nước xong, Lý Thanh Vận lại bưng một dĩa lê ướp lạnh và các loại kẹo mứt mà cô tự làm ra.
Sau khi dọn dẹp xong, cả gia đình ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau về những việc linh tinh, còn bọn nhỏ thì chạy nhảy, chơi đùa xung quanh.
Cuộc sống vừa bình yên lại tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận