Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 447 -

Chương 447 -Chương 447 -
Chương 447 -
"Con nói thật mà, năm đó lúc đến Hồng Kông với cha mẹ của con, không hiểu tiếng Quảng Châu và tiếng Anh, không tìm được việc làm, gia đình con kiếm được số tiền đầu tiên là nhờ vào món thịt nướng mẹ nuôi dạy mẹ con năm ấy. Cho nên tay nghề của mẹ chắc chắn là tốt nhất." Vẻ mặt của Mao Đầu rất chân thành, trong lời nói đều là biết ơn.
"Có thể giúp được mọi người là tốt rồi, nếu con muốn ăn, rảnh rỗi mẹ nuôi sẽ đặc biệt nấu cho con một bàn thức ăn.
"Vậy thì con cảm ơn mẹ nuôi!"
Cố Đại Bảo nghe cuộc trò chuyện sến sẩm của họ thì cảm thấy cả người nổi da gà.
Tại sao cậu lại cảm giác hai người bọn họ còn giống mẹ con thật hơn vậy. Sau khi ba người ăn xong bữa tối thì cũng đã trao đổi ngắn gọn tình huống của mọi người những năm qua.
Lý Thanh Vận biết được mấy năm nay nhà họ Trình ở Hồng Kông phát triển rất tốt.
Từ làm đồ ăn đã kiếm được số tiền đầu tiên, tiếp sau đó là đầu từ vào nhiều ngành khác như bất động sản, tài chính, quần áo, điện ảnh và truyền hình.
Tài sản cũng giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Mao Đâu đã học xong đại học ở Hồng Kông, đến công ty của nhà mình làm việc.
Bây giờ thằng bé đã có thể một mình gánh vác một phương.
Lần này một mình đến đại lục là để đầu tư mở nhà xưởng.
Rất trùng hợp là thằng bé cũng chuẩn bị bị làm quần áo. Ngày mặc mặc ở đại lục bây giờ quả thực là một chiếc bánh lớn.
So với số tiền mà Mao Đầu muốn đầu tư.
Việc làm ăn của Lý Thanh Vận cũng chỉ có thể coi là một công việc kinh doanh nhỏ.
Dù sao nhà họ Trình đã ở Hồng Kông nhiều năm, tích lũy được một khối tài sản khổng lồ, động một cái là đầu tư hàng trăm triệu.
Tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Thanh Vận cảm thấy hứng thú với việc đầu tư của thằng bé, hai người trò chuyện rất nhiều về triển vọng phát triển và phương hướng của ngành may mặc.
Mao Đầu rất bất ngờ, rất nhiều ý tưởng của mẹ nuôi đã tiết bộ vượt qua thời đại, lại rất có khả thi, mang lại cho anh ấy rất nhiều gợi ý.
Mãi cho đến khi Cố Đại Bảo gân như ngủ say, hai người họ mới thỏa mãn kết thúc cuộc hội đàm này, hẹn ba ngày sau gặp lại.
Đến lúc đó Trình Kiệt và Thu Cúc cũng đã từ Hồng Kông đến.
Mấy năm nay bởi vì cách nhau khá xa, không có thông tin liên lạc và các loại lý do.
Nên gia đình hai bên đã rất nhiều năm không gặp mặt.
Đáng tiếc Cố Đình Chu không thể đến được, nhưng mà chỉ cần hai nhà có liên lạc sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp nhau.
Để chuẩn bị cho lần gặp mặt lần này thậm chí Lý Thanh Vận còn đi uốn tóc.
Đó là kiểu tóc sóng to thời thượng nhất.
Mặc một bộ váy, đeo kính râm, tô môi đỏ mọng, cũng có vài phần giống một cô gái Hồng Kông. Hành trình của Cố Đại Bảo đã kết thúc nên đã trở về Kinh Thị trước.
Một mình Lý Thanh Vận ở lại Quảng Châu tiếp đón một nhà ba người nhà họ Trình.
Nhiều năm không gặp ba người đều đã già.
Hai bên thái dương của Trình Kiệt đã có tóc bạc, trên mặt Thu Cúc cũng đã xuất hiện nếp nhăn.
Quân áo trên người hai người họ rất tinh tế, khí chất khác lúc trước một trời một vực.
Thì ra tiền thật có thể nuôi dưỡng con người.
"Anh cả Trình, chị Thu Cúc." Ba người xúc động ôm nhau.
“Thanh Vận."
Tình cảm xa cách hơn mười năm, giờ phút này thỏa thích mà thể hiện ra ngoài. Ba người đều cảm động đến mức rơi nước mắt.
"Thanh Vận, nháy mắt đã hơn mười năm, bọn chị đều đã già cả mà em còn trẻ như vậy." Thu Cúc nhìn Lý Thanh Vận từ trên xuống dưới.
"Chị Thu Cúc, chị đừng nói đùa nữa, em cũng không phải yêu quái có thể trẻ mãi không già.
"Đúng vậy, chúng ta đều đã già, năm đó lúc đi chị còn cho rằng qua mấy năm là có thể về nhà, không ngờ nháy mắt một cái đã hơn mười năm, cha mẹ của chị cũng đã rời đi từ lâu." Thu Cúc buồn bã khóc.
Mọi người vội vàng an ủi cô ấy.
"Anh cả Trình, hôm nay cuối cùng em cũng có thể trả một trăm đồng cho anh. Đây là số tiền năm đó mọi người bán gian nhà cũ kia đi, mấy năm nay em vẫn luôn mang theo bên người, nghĩ nếu có một ngày gặp lại sẽ trả lại cho mọi người." Lý Thanh Vận lấy mấy tờ tiên cũ kỹ từ trong túi ra.
Mấy tờ tiền cũ đã đưa suy nghĩ của mấy người trở về năm đó, cái thời kỳ khó khăn kia.
May mắn là bây giờ tất cả mọi người đều đã tốt hơn.
Mấy năm nay Trình Kiệt có sóng gió gì mà chưa gặp qua, lúc nhận lấy một trăm đồng tiền, tay của anh ấy run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận