Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 412-

Chương 412-Chương 412-
Chương 412 -
Mồng sáu Tết là một ngày nắng đẹp, trời ngừng đổ tuyết.
Cố Đình Chu dẫn Lý Thanh Vận lên núi đi săn.
Hai vợ chồng vẫn phân chia công việc giống năm ngoái, Cố Đình Chu chịu trách nhiệm săn bắn còn Lý Thanh Vận thì nhặt con mồi, hôm nay hai người bắt được khá nhiều con mồi.
Bao gôm rất nhiều thỏ và gà rừng, thậm chí còn có một con nai.
Sau cùng, hai người còn gặp được hai con lợn rừng đi lạc đàn, họ giết chết bọn chúng và cất vào không gian.
Thế là bọn họ đã có thịt dự trữ cho năm nay.
Bấy giờ, cả gia đình Cố Đình Chu chuẩn bị lên đường quay vê.
Về phần mẹ Cố, Lý Thanh Vận để bà ấy tự quyết định xem có muốn đi theo gia đình bọn họ hay không.
Sau khi bàn bạc với nhau, mẹ Cố quyết định sẽ qua đó giúp bọn họ trông con thêm nửa năm, gân đến ngày dự sinh của chị dâu cả Cố bà ấy sẽ về quê.
Lý Thanh Vận tôn trọng quyết định của mẹ Cố, bà ấy giúp bọn họ trông con là vì tình cảm, không giúp cũng không Sao.
Bà ấy có thể giúp họ trông con thêm nửa năm là quá tốt, hiện giờ Tam Tam còn quá nhỏ, không thích hợp gửi nhà trẻ.
Chờ đến nửa cuối năm, cô bé đã hơn một tuổi rưỡi, có thể tự đi và biết nói ra một số yêu cầu cơ bản sẽ dễ trông chừng hơn nhiều.
Nửa cuối năm Nhị Bảo sẽ vào lớp Dục Hồng, còn Tam Tam đến nhà trẻ hoặc lúc rảnh cô sẽ tự giữ, vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Vì mẹ Cố quyết định như vậy nên chị dâu cả Cố và anh cả Cố hơi khó chịu.
Bọn họ nói mẹ Cố thiên vị, sau này đừng trông mong gì vào bọn họ làm mẹ Cố nổi giận.
Lý Thanh Vận lười quan tâm đến bọn họ.
Cố Đình Chu cũng tới nhà anh cả Cố nói chuyện một lần, không biết hai người đã nói gì mà sau đó chị dâu cả Cố không ầm ï đòi mẹ Cố ở lại nữa.
Còn Cố Đình Hoa sau khi gặp trắc trở ở chỗ mẹ Cố đã lén đến tìm Cố Đình Chu vay tiền.
Vì lần trước đến tìm mẹ Cố, cô ta nói thật đã bị bà ấy cằn nhằn nên lần này tới gặp Cố Đình Chu vay tiền, cô ta không nói thật, chỉ than thở rằng cuộc sống mình rất khó khăn, nuôi con nhỏ thật không dễ dàng.
Mặc dù Cố Đình Chu từng bị cô ta làm tổn thương nhưng nói gì thì cô ta cũng là em gái ruột của anh, thấy cuộc sống của cô ta khó khăn trong lòng anh cũng khó chịu, cứ xem như nể mặt cô cháu gái nhỏ đáng thương của anh vậy.
Cuối cùng Cố Đình Chu tìm Lý Thanh Vận lấy một trăm đồng cho cô ta mượn.
Số tiên này anh cũng không nghĩ đến chuyện sẽ lấy lại, nhưng để tránh việc Cố Đình Hoa nghĩ việc mình cho tiền cô ta là chuyện hiển nhiên mà xem anh là cây rụng tiền, Cố Đình Chu vẫn bảo cô ta viết giấy nợ như bình thường.
Mặc dù không có được hai trăm đồng như mình muốn, nhưng có một trăm đồng còn hơn không, thế nên Cố Đình Hoa vui vẻ viết giấy nợ, cảm ơn Cố Đình Chu và đảm bảo sang năm sẽ trả tiên.
Mồng tám, cả gia đình tay xách nách mang lên đường.
Năm nay đã được định sẵn là một năm không bình thường.
Tháng mười, mẹ Cố lưu luyến chia tay ba đứa cháu trai cháu gái để quay về Cố Gia Lĩnh.
Ngày thứ ba khi bà ấy vê tới nhà, chị dâu cả Cố trở dạ.
Theo lý thuyết, đây là lân thứ ba cô ta sinh con, đáng lẽ phải sinh rất nhanh, ấy vậy mà cô ta lại bị khó sinh.
Nguyên nhân là vì đứa bé quá lớn, phần đầu bị mắc kẹt.
Vì lúc mang thai, cô ta cảm thấy đứa bé trong bụng chắc chắn là con trai, muốn đứa bé được đầy đủ dinh dưỡng để lúc sinh ra trắng trẻo mập mạp cho nên suốt quá trình mang thai, cô ta đã ăn rất nhiều đồ bổ.
Chồng cô ta và hai đứa con gái có được công điểm, cuộc sống khá giả hơn nên cả ngày cô ta đều ở trong nhà lười biếng hoặc đi tới đi lui trong thôn để khoe bụng, tám chuyện với người khác.
Số tiên mà anh cả Cố kiếm được từ nghề mộc trong năm nay đều vào miệng cô ta hết, cho nên bây giờ mới bị khó sinh.
Cả bà mụ và mẹ Cố đều bị doạ, bà mụ nói thẳng rằng họ nên chuẩn bị hậu sự, lần này e rằng sẽ một xác hai mạng.
Trải qua một đêm dày vò đau khổ, hiện giờ cô ta chỉ còn thở thoi thóp, thân dưới chảy rất nhiều máu, không thể ngăn lại được, đầu của đứa bé vẫn mắc kẹt ở đó không nhúc nhích.
Mấy năm nay mẹ Cố ở bên ngoài, đầu óc mở mang hơn nên bà ấy biết phải tìm bác sĩ.
Mẹ Cố nhanh chóng đưa ra quyết định, bà ấy bảo Cố Đình Xuyên lấy xe đẩy trong nhà ra, trải lên một lớp bông rồi bế Nghiêm Thục Phân lên xe, đẩy cô ta đến bệnh viện công xã.
Tốc độ của xe bò quá chậm, xe đẹp lại không tiện, nên chỉ có thể dùng xe đẩy.
Cố Đình Xuyên gân như phát điên, anh ấy liều mạng đẩy xe chạy.
Cha Cố và mẹ Cố đuổi theo phía sau.
Mạng người là quan trọng nhất, mọi người đều hy vọng hai mẹ con cô ta sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận