Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 270 -

Chương 270 -Chương 270 -
Chương 270 -
Cả nhà ở trong nhà chính bày ra tư thế như sắp xét xử một vụ án lớn.
Đại Ni Nhị Nhi trốn ở trong góc, nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của người lớn, có hơi sợ hãi co người lại.
Suy cho cùng Lý Thanh Vận cũng là người mềm lòng, không muốn liên lụy đến trẻ nhỏ, cô lấy chìa khóa nhà chính của mình ra đưa cho Đại Ni: "Cháu mang Nhị Ni đến nhà thím hai chơi đi, giúp thím trông Nhị Bảo một chút, thằng bé mà tỉnh dậy thì chơi cùng nó, trên tủ trong nhà có đồ ăn, các cháu cứ lấy mà ăn."
Đại Ni sợ sệt liếc qua cha mẹ mình, không dám cầm chìa khóa.
Chị dâu cả Cố vốn không muốn để cô sai khiến con mình, nhưng dù sao thì cũng không muốn để trẻ con tham gia vào mâu thuẫn của người lớn, đành gật đầu bảo hai bé đi đi.
Cha Cố nhìn hành động của Lý Thanh Vận, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi, hai đứa con dâu, cuối cùng cũng có một đứa rộng rãi thoải mái.
Lý Thanh Vận cầm túi đồ mà mình mang tới, phủi chút bụi bặm dính trên đó đi.
"Chuyện này để con kể lại đi, mẹ nói chị dâu cả lại bảo mẹ thiên vị."
Cha Cố và anh cả Cố gật đầu đồng ý, chị dâu cả Cố muốn nói gì đó, nhưng cũng nhịn.
Lý Thanh Vận kể hết những lời chị dâu cả Cố nói với mẹ Cố nói mà mình nghe thấy được khi vừa đến, nói ra nguyên vẹn.
"Anh cả, em muốn hỏi anh một câu, cha mẹ có thiên vị không?" Lý Thanh Vận nói xong, nhìn chăm chằm anh cả Cố nói.
Anh cả Cố nghe kể lại xong, nhìn cô vợ nhà mình im thin thít thì sao lại không hiểu, chắc hơn nữa là sự thật.
Người phụ nữ này, trong giờ phút quan trọng mà lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế, một con gà rừng quan trọng như thế sao?
Khiến anh ta bỗng nhiên không ngẩng đầu lên được trước mặt em dâu.
"Cha mẹ chưa từng thiên vị, là chị dâu cả của em sai rồi." Anh cả Cố cười nói.
"Nếu hôm nay chúng ta đã nói đến chuyện này, thì nói luôn cho rõ ràng đi, tránh để chị dâu lại cảm thấy không phục.
Mấy năm nay em chuyển ra ngoài, cũng không câm một cắc một đồng tiền nào trong nhà, cha mẹ còn có thể kiếm công điểm, nhất là cha còn là thợ mộc nổi tiếng gần xa, tiên kiếm được đi đâu rồi? Nhà em chưa thấy một đồng nào đâu nhé. Hai đứa con nhà em, vẫn luôn là một mình em chăm sóc, trừ tháng ở cữ mẹ tới chăm giúp, bình thường trông con giúp gia đình anh là chiếm đa số đúng không?
Không nói đến trước đây, chỉ nói bây giờ thôi, nhà em có đồ gì ngon, em cũng nhớ đến mang sang cho cha mẹ, nhà anh cũng được hưởng ké không ít mà? Em có tính toán đến những thứ này không?
Đại Ni Nhị Ni nhà anh đi học cùng Đại Bảo, em thường giữ lại ăn cơm, chiêu đãi kẹo, bánh quai chèo, đây đều là trách nhiệm của thím hai hay sao?
Trước đây nhà anh chưa ra ở riêng thì không nói, nhưng giờ đã ra riêng rồi, đồ của cha mẹ, bọn họ thích làm sao thì làm, đó là chuyện của bọn họ, em nghe ý của chị dâu, hình như vẫn coi đó là đồ của mình nhỉ?
Cố Đình Chu khổ sở lên núi săn bắn, được chia một con dê, em muốn cho ai thì cho, cái gì mà bảo em phải cho ai, sao các anh không cho đi?
Mẹ chỉ đổi gà rừng của mình lấy chút thịt dê của em thôi, mà đã khó chịu không nhìn nổi hay sao.
Còn nói gì mà thiên vị, nếu như thật sự thiên vị cũng là thiên vị nhà anh chị, nhà em có vơ vét được cái gì đâu."
Mỗi một câu nói Lý Thanh Vận nói ra, sắc mặt của anh cả Cố lại càng đen hơn một phần, làm ra chuyện xấu hổ, bị người khác nói trúng chỗ đau trong lòng, bộc lộ hết ra bên ngoài, tức giận vợ không biết điều, lại không có chỗ để trút giận.
"Đúng vậy, em dâu nói đúng, anh thay mặt chị dâu em xin lỗi em, cô ấy không biết nói chuyện, em đừng trách cô ấy." Lúc anh cả Cố vừa vào nhà có bao nhiêu chính đáng thì hiện giờ lại càng hèn mọn bấy nhiêu.
Lý Thanh Vận không thèm quan tâm đến anh ta và lời xin lỗi hời hợt kia.
"Vợ thằng hai nói đúng. Cha và mẹ con cũng nên xin lỗi con mới phải, mấy năm nay đúng là chúng ta đã thiên vị, thiên vị nhà thằng cả để con phải chịu uất ức rồi.' Lúc này cha Cố đứng dậy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận