Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 372 -

Chương 372 -Chương 372 -
Chương 372 -
Chuyện của Trân Quế Chi đã bàn bạc xong là giao cho Cố Đình Chu xử lý, Lý Thanh Vận không hề đá động tới nó nữa.
Mỗi ngày, cô cứ dẫn theo Nhị Bảo tới lớp Dục Hồng như thường lệ.
Chuyện như thế xảy ra ở nhà trẻ nên cô cũng không dám gửi con tới đó nữa.
Cố Đình Chu mang chiếc ghế trẻ em mang từ quê tới lớp Dục Hồng rồi đặt ở trong góc.
Lúc Lý Thanh Vận lên lớp, cô sẽ đặt Nhị Bảo ở đó tự chơi, cho cậu bé một chút thức ăn và đồ chơi là đã có thể khiến cậu bé yên lặng một lúc lâu.
Chờ tới lúc đi ngủ, chỉ cần chỉnh cái ghế trẻ em lại cho cậu bé nằm thẳng thoải mái hơn một chút.
Không thể không nói là thợ mộc Hoa Hạ có tay nghề cao, toàn bộ chiếc ghế dựa gần như chẳng nhìn thấy cái đỉnh nào cả. Toàn bộ đều được thiết kế theo kết cấu mộng và chốt. Chiếc ghế dựa có không ít công năng, có thể ngồi vừa có thể nằm, nếu lắp bánh xe thì còn có thể đẩy đi được nữa.
Mấy đứa bé ở trong lớp Dục Hồng đều rất thích Nhị Bảo và còn chơi đùa với cậu bé nữa.
Qua hết một ngày, cô cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.
Cát Đại Nữu và Ngô Tuệ Mẫn biết cô mang thai nên bọn họ cũng rất săn sóc cô và còn dặn dò bọn nhỏ không được va chạm vào cô trong lúc đang chơi đùa chạy nhảy nữa.
Nhắc tới Cát Đại Nữu, Cố Đình Chu nói hôm qua lúc anh tới bệnh viện, chính Cát Đại Nữu là người đang chăm sóc cho cô.
Phần ân tình này, khi nào có cơ hội cô phải trả lại cho người ta mới được. Cố Đình Chu đã gửi điện tín về quê.
Nếu cô mang thai, mẹ chồng sẽ tới sớm thôi.
Chờ tới khi mẹ Cố tới đây, cô có thể cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.
Buổi tối khi tan tâm về nhà, Bạch Ngọc tặng một con gà mái già tới, cô ấy nói là cho cô bổ bổ sức khỏe.
Tính cách của Bạch Ngọc thẳng thắn, cô cũng không khách sáo với cô ấy, sau này có cơ hội trả lại là được.
Lý Thanh Vận nghĩ nếu không thì hâm con gà này lên rồi một ít qua cho nhà họ Giang, trong nhà cũng đã lâu không có nấu món gà hầm nấm rồi.
Vì thế, cô đi hái nấm phỉ và một ít đồ khô ở trong nhà để nấu một nồi gà hâm nấm thật to.
Trước kia nấu món này, cô cũng không cảm thấy thơm như vậy, có thể là do tâm lý mang thai quấy nhiễu nên cô mới cảm thấy thịt gà hôm nay đặc biệt thơm ngon.
Cô nhịn không được nếm thử một ngụm nước, nước miếng ứa ra vì hương vị thơm ngon.
Cô nhanh múc ra một nửa cái nồi rồi gửi cho nhà họ Giang trước.
Khi tới nhà họ Giang, mẹ Giang đã dọn cơm tối lên bàn và chỉ chờ Giang Phàm và đại thủ trưởng về nhà thì ăn cơm.
"Con đứa nhỏ này, thật vất vả mới có chút thức ăn ngon, cháu mang cho chúng ta làm gì!" Mẹ Giang bảo cô mang về.
"Bà ơi, trong nhà nấu món gì ngon hay sao mà lại thơm như thế ạ?" Bé tham ăn Thao Thao lại tới phá bàn ăn của mẹ Giang.
Mẹ Giang thâm nghĩ thằng nhóc này, ngày thường bà nấu nhiều món ngon như vậy mà cũng không thấy cháu khen một câu, thật là phí công phí sức mà. Tuy nhiên, có một câu phải nói là vợ của Tiểu Cố nấu ăn thật sự rất ngon.
"Dì, dì nhận lấy đi mà, con gà này là Bạch Ngọc cho cháu nên cháu đành mượn hoa dâng Phật."
"Cảm ơn dì Vận." Thao Thao ngửi mùi thơm, thằng bé nuốt nước miếng, còn không quên câu nói phải lễ phép của bà mình nữa.
Mẹ Giang hậm hực, đứa nhỏ này thật đúng là mất mặt mà.
Bà ta xấu hổ nở nụ cười: "Vậy cảm ơn cháu nhé, có gì không hiểu thì cháu cứ việc tới đây hỏi dì. Ôi chao, xem dì kìa, dì quên mất là cháu đã sinh và nuôi lớn hai đứa nhỏ, lại còn nuôi dạy tốt như vậy, có gì đâu mà không hiểu chứ."
Cũng phải trách rằng bề ngoài của Lý Thanh Vận lại có tính lừa gạt như thế. Phụ nữ sinh được hai con ít nhiều gì cũng trông có vẻ tiều tụy hốc hác nhưng cô lại mảnh mai mềm mại giống như thiếu nữ vậy.
Nếu cô sống ở thế hệ sau, đây sẽ được gọi là cảm giác thanh xuân.
"Vậy cảm ơn dì, cháu có chỗ không hiểu, còn phải làm phiền dì giải thích chỗ không hiểu. Cháu về trước đây ạ, Thao Thao, Vẫn Vẫn, hẹn gặp lại.'
Cô bé đang ngồi viết chữ ở trên bàn ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười dịu dàng rồi vẫy tay với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận