Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 234-

Chương 234-Chương 234-
Chương 234 -
Con cái đều là nợ, dù rằng có đôi khi không thể tránh khỏi không thể lo lắng chu toàn, thế nhưng cha mẹ đều yêu thương con cái của mình.
Trong lòng anh cả Cố cũng rất cảm động, tuy rằng ngoài miệng anh ta không nói, thế nhưng trong lòng có đôi khi anh ta cũng cảm thấy cha mẹ ưu ái cho nhà thằng hai hơn, trong lòng không phải không để ý, chỉ là anh ta là anh cả, theo thói quen lại nhượng bộ cho em trai em gái.
Không nghĩ đến cha mẹ kỳ thực cũng lo nghĩ cho anh ta rất nhiều, người đàn ông trưởng thành lúc này không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.
"Cha..." Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng đến miệng lại khóc không thành tiếng, cái gì cũng không nói ra được. Chị dâu cả Cố nhìn bộ dạng này của người đàn ông nhà mình, sợ anh ta để vụt mất căn nhà gạch ngói sắp tới tay, lập tức mở miệng cướp lời: "Vậy rất cảm ơn cha mẹ, hai người yên tâm, chúng ta ở riêng sẽ chia phòng, sau đó xây một ngôi nhà ngói lớn, hai người vẫn nên ở chung với chúng con, sau đó con và Đình Xuyên sẽ chăm sóc cho hai người.'
Cô ta cũng là người thông minh, hai người lớn tuổi này bây giờ còn có thể đi làm, tay nghê thủ công cũng tốt, một năm kiếm được rất nhiều tiền, nói là sẽ nuôi họ lúc tuổi già, kỳ thực là ai nuôi ai còn chưa nói rõ được a.
Mẹ Cố sao có thể không hiểu được suy nghĩ nhỏ bé này của cô ta chứ, bà mím môi nói: 'Mẹ và cha con sẽ không ở cùng với các con, cái nhà cũ này là do cha con xây lên khi chúng ta kết hôn, mẹ đã ở đây hơn nửa đời người rồi, sẽ không rời đi.' Anh cả Cố nhìn thấy cha mẹ thật sự là muốn tách riêng, người vợ nhà anh cũng đã nói muốn ra riêng với anh ta rất nhiều lần, thừa dịp lần này phân gia cũng là một ý kiến hay.
Mấy năm nay cha mẹ cũng đã giúp đỡ gia đình anh ta quá nhiều rồi, hai đứa con trai của nhà thằng hai cũng rất ít khi chăm sóc, Đại Ni Nhị Ni nhà anh ta đều được mẹ chăm sóc từ nhỏ, quả thật là để cho cuộc sống của bọn họ dễ dàng hơn, vì vậy cuối cùng anh ta cũng đồng ý với chuyện phân gia.
Mẹ Cố lấy ra một cái hộp, bên trong có chứa một xấp tiền.
"Từ khi thằng hai bắt đầu đi lính, tổng cộng đã gửi tiền cho nhà bảy năm, tổng cộng là tám trăm bốn mươi, những năm đầu nạn đói, trong nhà rất nghèo, thằng cả lại kết hôn, Đình Hoa muốn đọc sách, đều là nhờ tiên thằng hai gửi về, tổng cộng bỏ ra gần ba trăm tệ, có thể nói, chính thằng hai đã nuôi sống gia đình này.
Còn dư lại năm trăm bốn mươi đồng, hai trăm đồng dùng trong chuyện kết hôn của thằng bé, năm ấy khi bọn họ phân gia, tìm một căn nhà đất trong thông và mua sắm các thứ hết hơn mười đồng.
Số tiên thằng bé gửi về, còn hơn ba trăm đồng, đúng ra thì số tiên này nên trả lại cho thằng hai, một năm mà bọn họ tách ra kia, chúng ta chỉ đưa tiền để mua một căn nhà đất nhỏ, không cấp thêm một đồng nào, khi đó ta và cha con sợ vợ thằng bé sẽ phung phí, vẫn luôn tiết kiệm dùm, cũng đã nói qua với thằng bé chuyện này." Mẹ Cố tính toán từng chút một.
Anh cả Cố có chút ngượng ngùng, lúc anh ta kết hôn, trong nhà rất nghèo, ngay cả tiền sính lễ kia cũng là do em trai trợ cấp cho, bây giờ nghĩ lại thực sự có chút xấu hổ.
Vì vậy anh ta ngay lập tức gật đâu đồng ý: "Nên trả lại cho thằng hai."
Chị dâu cả Cố cũng biết số tiên này không có liên quan đến bản thân cô ta, gật đầu đồng ý trả lại.
Mẹ Cố đặt túi vải đựng ba trăm đồng sang một bên: "Còn lại đều là tiền tiết kiệm những năm qua của gia đình chúng ta, thực tế thì mấy năm trở lại đây mới có tiên thừa ra, tổng cộng tiết kiệm được hơn ba trăm hai mươi đồng, năm nay vừa được phát bốn trăm ba mươi hai đồng, tổng cộng là bảy trăm năm mươi hai đồng.
Mẹ và cha con đã thương lượng, số tiền này trước tiên để xây nhà cho các con, nếu như còn dư lại, thì chúng ta chia đều, sau đó thì liên phân ra. Có nhà để phòng thân, nửa đời sau con siêng năng làm việc, cuộc sống sẽ không kém, mẹ và cha con cũng yên tâm.
Thằng cả, mẹ và cha con ngoài miệng nói thương thằng hai, kỳ thực người chúng ta thương là con, trong lòng con cũng biết rõ điều đó. Nhiều năm như vậy, hết thảy thứ đó đều là do thằng hai kiếm được, không tốn của chúng ta một đồng tiền nào, chúng ta ở cùng với con, giúp đỡ các con không ít, công điểm ta và cha con một năm kiếm được cũng không ít, hai người già chúng ta thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?
Cuộc sống sau này phải dựa vào chính con rồi, mẹ và cha con đã già, muốn cuộc sống thoải mái hơn, trước đây sợ sau khi phân gia với các con, khiến cuộc sống của con không tốt, thế nhưng xã hội bây giờ càng ngày càng tốt, cố gắng làm việc thì sẽ không quá kém.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận