Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 377 -

Chương 377 -Chương 377 -
Chương 377 -
Người của thế hệ trước không hề nói ra lời yêu thương nhưng mỗi hành động của họ đều thể hiện tình yêu với con cháu.
Có điều Lý Thanh Vận cũng không để mẹ Cố chịu thiệt, mỗi khi chuyển mùa cô sẽ mua vải may quần áo cho bà ấy, đồng thời cũng gửi quần áo và giày mới cho cha Cố ở dưới quê.
Vâ phần Trân Quế Chi, Cố Đình Chu không hề nương tay mà trực tiếp báo cáo lên lãnh đạo.
Dám động tới vợ con anh thì ai anh cũng không nể mặt.
Trân Quế Chi chắn chắn sẽ bị mất việc, ngay cả chồng cô ta cũng bị liên lụy, phải chạy vạy khắp nơi mới miễn cưỡng giữ được công việc, tự anh ta còn khó bảo toàn nên không có tinh thân lo cho Trân Quế Chi. Thật ra chuyện anh ta giữ được việc cũng có một phân công lao của Cố Đình Chu, anh đã nói rõ với lãnh đạo về lập trường của mình rằng việc nào ra việc đó, người trộm đồ là vợ anh ta, cho nên chỉ cần trừng phạt Trân Quế Chi là được rồi, không cần liên lụy đến người khác.
Nhờ vậy chồng của Trân Quế Chi mới giữ được công việc.
Cố Đình Chu không phải là người máu lạnh, anh không muốn nhìn gia đình bọn họ mất đi kế sinh nhai.
Ngày hôm sau, Hồng vệ binh lập tức dẫn Trần Quế Chi ra phố diễu hành.
Chuyện này cũng tạo ra một làn sóng ôn ào trong quân khu.
Tin tức này là do Cát Đại Nữu nói cho Lý Thanh Vận biết, thời gian này, mỗi ngày cô chỉ tới nơi làm việc rôi về nhà, không hề quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Cát Đại Nữu nói Trân Quế Chi đã bị kéo đi diễu phố thị chúng và phê bình rất nhiều lân, mãi đến khi Hồng vệ binh có mục tiêu khác mới tha cho cô ta.
Hiện giờ cô ta được phân công làm việc đào phân, công việc này không chỉ vừa vất vả vừa mệt mỏi mà còn không có lương.
May mắn là chồng cô ta vẫn giữ được công việc, mặc dù bây giờ bọn họ bị mọi người coi khinh nhưng cuộc sống vẫn khá ổn.
Lý Thanh Vận chỉ nghe cho vui chứ không bận tâm gì.
Cô không hề hay biết chuyện này sẽ tạo ra một tai hoạ ngầm khiến cô hối hận.
Lúc này, Trân Quế Chi đang ôm con trai Đông Đông trong ngực, chịu đựng trận đòn của người đàn ông.
Cô ta bảo vệ vừa bảo vệ chặt chẽ đứa bé vừa im lặng chịu đựng từng trận đòn của người đàn ông, trong miệng không ngừng bật ra tiếng kêu rên đau đớn.
Vì đã trải qua tình huống tương tự quá nhiều lần nên đứa bé không hề khóc, chỉ ngơ ngác núp vào ngực mẹ.
"Tôi có bảo cô ra ngoài ăn trộm hả? Bây giờ hay rồi, cả nhà đều bị cô làm mất mặt, sao cô không chết ở hố phân luôn cho rồi!"
Dứt lời, một trận đòn khác lại rơi xuống.
Trân Quế Chi cắn chặt răng chịu đựng, bởi vì cô ta biết nếu bản thân không phản kháng, người đàn ông đánh một hồi sẽ cảm thấy vô vị mà dừng tay lại.
Quê nhiên, không bao lâu người đàn ông có vẻ đã đánh mệt nên đeo thắt lưng đang cầm trong tay vào.
Trước khi ra khỏi nhà, anh ta còn bực dọc nói: "Tắm cho sạch mùi phân trên người cô đi, sau này cô ngủ dưới đất, không được lên giường ngủ."
Trân Quế Chi chịu đựng cơn đau, vất vả đứng lên rồi đặt đứa nhỏ ở nơi sạch sẽ.
Sau đó, cô ta im lặng bắt tay vào dọn dẹp từng món đồ bị ném lung tung trong nhà hệt như một người máy.
Khoảng thời gian này, cô ta dường như đang sống trong địa ngục.
Cô ta bị hàng xóm cô lập, người gặp người mắng, ngày cả trẻ con cũng phun nước bọt về phía cô ta.
Cứ cách một khoảng thời gian là cô ta lại bị kéo đi phê bình.
Thậm chí, Trân Quế Chi còn bị giáo cho công việc dơ bẩn và mệt nhọc nhất, nếu không làm xong thì cô ta không thể về nhà.
Ngày nào cô ta cũng cõng theo đứa nhỏ làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, khó khăn lắm mới được vê nhà nghỉ ngơi, gặp phải lúc chồng cô ta bực bội thì sẽ bị đánh để trút giận.
Rõ ràng cô ta đã sinh con trai, tại sao vẫn bị đánh?
Thế nhưng người cô ta hận không phải chông mình mà lại là Lý Thanh Vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận