Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 446 -

Chương 446 -Chương 446 -
Chương 446 -
Sau khi hai mẹ con đến Quảng Châu, họ tách ra tự làm chuyện của mình.
Quảng Châu ở thập niên tám mươi không phồn hoa bằng sau này, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với đại lục.
Lý Thanh Vận đi thẳng vào chủ đề, cô đến trung tâm mua bán nguyên liệu phồn hoa nhất Quảng Châu.
Các loại hàng hóa đa dạng rực rỡ đủ loại làm cho cô hoa cả mắt.
Mọi người mặc những bộ quần áo mới lạ và to gan, Lý Thanh Vận cảm giác như thể mình đã đi vào một thế giới khác.
Cô ở gân đó, ngày nào cũng đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Cô khảo sát thị trưởng rất nhiều, trong đầu cũng có rất nhiều mẫu thiết kế mới. Cất nhắc lâu dài, cô không muốn mua hàng từ những nhà cung cấp này.
Những người trung gian kiếm được chênh lệch quá nhiều.
Cô muốn liên hệ trực tiếp với những nhà sản xuất nguồn.
Thế nhưng những nhà cung ứng này đều rất tinh ranh, chắc chắn sẽ không dễ dàng nói cho cô biết con đường lấy hàng.
Lý Thanh Vận hết đường xoay sở không biết phải làm gì.
Cố Đại Bảo lại mang về cho cô một bất ngờ.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem đây là ai?"
Lý Thanh Vận nhìn chàng trai trẻ bên cạnh con trai mình.
Chàng trai mặc một bộ quần áo theo phong cách thời trang Hồng Kông, một bộ vest chỉnh tê và một cặp kính gọng vàng trang nhã, thoạt nhìn trông giống vai nam chính trong những bộ phim điện ảnh.
Lý Thanh Vận bối rối lắc đầu.
"Mẹ, anh ấy là anh Mao Đầu!" Cố Đại Bảo hiếm khi vui mừng như một đứa trẻ.
Lý Thanh Vận nghe thấy hai chữ Mao Đâu thì ngay lập tức phản ứng lại.
"Con là... Mao Đầu sao?"
Chàng thanh niên khom lưng cúi chào: "Mẹ nuôi, cảm ơn ân cứu mạng năm đó của mẹ."
"Con đứa bé này, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, còn nhắc đến làm gì nữa.'
Lý Thanh Vận vội vàng kéo anh ấy đứng dậy, nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới.
"Cha mẹ của con đâu? Bọn họ có khỏe không? Con so với khi còn bé khác nhau một trời một vực, mẹ còn không nhận ra nữa. Lúc còn bé ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi đến vui vẻ, phơi nắng trông giống như cục than, bây giờ lại thành một người trắng trẻo, lịch sự, trông rất đẹp trai, không giống thằng nhóc nhà mẹ giống hệt như cục than.
"Này, mẹ, mẹ khen anh ấy thì khen, đừng có bán con chứ, con có trêu ghẹo ai đâu." Đại Bảo không vui nói.
"Mẹ nuôi, cha mẹ con hiện tại vẫn khỏe, bây giờ hai người họ đang ở Hồng Kông. Lần này con đến đây để giải quyết một số công việc kinh doanh, sau này có khả năng con sẽ ở lại đại lục lâu dài.
"Mẹ ơi, mẹ biết không, bây giờ anh Mao Đầu rất có tiên đồ. Công việc kinh doanh của anh ấy đều đã chuyển sang đại lục, nói chuẩn bị xây dựng một nhà máy ở Quảng Châu. Lần này con đi làm nhiệm vụ thật không ngờ sẽ gặp được anh ấy ở hiện trường, vốn dĩ ban đầu con cũng không nhận ra anh ấy. Đầu tiên con thấy anh ấy trông quen quen, đây không phải là tên của anh Mao Đầu sao? Vì vậy con nhìn kỹ hơn, thấy anh ấy quả thật có vài phần giống anh Mao Đâu. Sau khi hội nghị kết thúc, con mới đánh bạo đi hỏi, không ngờ anh ấy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra con..
"Đại Bảo lớn lên rất giống chú Cố, không khó để nhận ra." Mao Đầu cười khẽ.
Lý Thanh Vận dẫn theo hai chàng thanh niên tìm một nhà hàng nổi tiếng ở đó để ăn tối.
Hai người trẻ tuổi nhiều năm không gặp, dường như có rất nhiều chuyện nói không hết.
Dọc đường đi đều thì thâm to nhỏ.
Nói chuyện trời nam đất bắt.
"Mao Đâu, con thích ăn cái gì thì cứ gọi nha.' Lý Thanh Vận đưa thực đơn đến. "Mẹ nuôi, con ăn gì cũng được, con không kén chọn. Nhắc đến ăn, mấy năm nay ở Hồng Kông con rất nhớ tay nghề nấu nướng tuyệt vời của mẹ nuôi, đó là món ăn ngon nhất con ăn từ lúc nhỏ đến giờ."
"Này, đứa bé này con thật biết nói chuyện, ha ha, mẹ nuôi đều tưởng là thật." Tuy rằng Lý Thanh Vận đã là một bà cô hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn thích những lời dễ nghe.
Được Mao Đầu khen một câu như vậy, trong nháy mắt cô cảm thấy rất đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận