Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 86 -

Chương 86 -Chương 86 -
Chương 86 -
Phán Đệ nhìn chị mình bằng ánh mắt van nài, vừa lắc đầu ra hiệu. Cô ấy hy vọng chị cả đừng nhúng tay vào chuyện này, bởi vì sau khi chị đi, chắc chắn cô ấy sẽ bị đánh đập tàn nhẫn một trận nữa.
"Sao? Lý Phán Đệ đã gả tới nhà tôi, là người nhà tôi, chẳng lẽ tôi không được dạy dỗ nó à? Ai biểu nó muốn làm ăn trộm, thậm thụt lấy đồ nhà chồng cho nhà mẹ đẻ."
"Con không có! Chị, em không có lấy đồ của bọn họ, đó là tiền công do em làm giày kiếm được." Lý Phán Đệ thật sự rất khổ tâm, nhà mẹ đẻ thì bào tiền cô ấy, nhà chồng thì nói cô không giữ nữ tắc.
Để không đắc tội hai bên, cô ấy phải thức khuya dậy sớm, tận dụng thời gian rảnh để làm giày kiếm chút tiền, rồi tích góp lại gửi về nhà mẹ đẻ. "Mày đã là người nhà tao rồi, tiên kiếm được cũng là của nhà tao. Cầm tiên nhà tao dúi cho nhà mẹ đẻ, đúng là cái loại đĩ không biết xấu hổ. Vào cái nhà này hai năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, tốn một trăm tệ cưới vê một con gà không biết đẻ trứng. Lẽ ra ban đầu tao không nên cho con tao lấy mày."
Người phụ nữ càng chửi càng chối tai. Lúc đầu nếu như con trai không thèm muốn nhan sắc của cô ta, bà ta cũng sẽ không đồng ý cho lấy đâu.
Lý Phán Đệ kém mồm kém miệng không biết nói lại, chỉ đành bật khóc nức nở.
Lý Thanh Vận kéo cô ấy ra sau người mình.
"Mồm miệng bà sạch sẽ chút cho tôi. Tôi sẽ đưa em gái tôi đi, không nhọc mấy người dạy dỗ."
Lửa giận trong lòng Lý Thanh Vận cuồn cuộn, đã sắp đến bờ vực bùng nổ.
Hiện giờ cô thế cô sức yếu, em gái lớn lại bị thương nặng như thế, cô tự nhắc nhở mình không được liều lĩnh. Chuyện này nên được bàn bạc kỹ hơn.
"Lý Phán Đệ, nếu như hôm nay mày dám đi theo cô ta, vậy thì đi rôi đừng bao giờ quay về nữa." Người phụ nữ tự cho rằng mình đã nắm chắc lấy mạch máu của Phán Đệ.
Phán Đệ khó xử nhìn chị cả.
"Phán Đệ, em tin chị không? Chị sẽ bảo vệ em." Lý Thanh Vận nhẹ giọng an ỦI.
Lý Phán Đệ nghe cô nói như vậy, nước mắt lại tuôn như mưa. Hồi còn nhỏ, mỗi lần tủi thân và buồn bã, luôn là chị cả bảo vệ cô ấy. Hồi đó cô ấy muốn nghe nhất chính là câu này: chị bảo vệ em.
Khi bị nhà chồng ức hiếp, dường như cô ấy đã nghe thấy chị gái nói rất nhiều lân: Đừng sợ Phán Đệ, chị ở dây, chị bảo vệ em.
Nhờ câu nói này của chị mà cô ấy không hề lùi bước, cho dù bị bọn họ đánh chết cũng không sợ.
"Chị, em đi theo chị."
Lý Thanh Vận ngồi xổm xuống ra hiệu em gái nằm sấp lên lưng mình.
Lý Phán Đệ nghe lời nằm lên lưng cô, còn giúp cô cầm giỏ mây, Lý Chiêu Đệ đội mũ rơm lên đầu em gái. Hai chị em vững vàng đi về phía trước.
Hai chị em đi được mười mấy mét, người phụ nữ kia còn kêu gào ở đằng sau rằng sẽ cho bọn họ đẹp mặt.
Cảm nhận được trọng lượng mấy chục cân trên lưng, trái tim Lý Thanh Vận khó chịu vô cùng. Có cảm xúc thương yêu em gái của nguyên thân, cũng có sự căm ghét thế tục của mình.
Một cô gái như hoa lại bị đày đọa thành thế này. "Phán Đệ, có đau không?”
"Chị ơi em đau, em đau lắm! Cả người em đều đau phát hoảng, cảm tưởng như sắp chết đến nơi. Trước khi chết có thể gặp được chị, em hạnh phúc lắm." Thoát khỏi hoàn cảnh khiến người ta nghẹt thở, cuối cùng Phán Đệ cũng dám nói ra suy nghĩ của mình.
Cô ấy nghĩ như vậy đấy, được chết trên lưng chị gái cũng tốt, ít nhất không cần quay về cái chốn thối nát đó nữa.
Lúc này trong lòng cô ấy hoang mang vô định, là nỗi hốt hoảng và sợ hãi vê tương lai, chỉ có ôm chặt lấy chị gái mới có thể cho cô ấy một chút sức mạnh.
"Con bé nhóc, sẽ không đâu. Chị nhất định sẽ cứu em." Lý Thanh Vận an ủi.
Lý Thanh Vận tìm đến trưởng thôn của làng này, tiêu một tệ để mượn xe bò của bọn họ rồi kéo em gái đến trạm y tế xã. Nhìn những vết thương này, rõ ràng là thây lang trong thôn không chữa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận