Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 187 -

Chương 187 -Chương 187 -
Chương 187 -
Cố Đình Chu như thường lệ xử lý tốt những con mồi được mang vê, những tấm da thỏ này hẳn là đủ cho Lý Thanh Vận may một chiếc váy len thỏ.
Anh nghĩ khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ tìm thêm mấy cái tổ thỏ, đào thêm vài cái bẫy, những cái bẫy trước đó đã bắt được rất nhiều thỏ, nói không chừng là những con thỏ trong cái ổ gần đó đều bị bắt hết, rất khó để lại bắt được chúng.
Lý Thanh Vận đem thịt đã được chế biến vào môi trường giữ tươi, hai người dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi ngủ.
Nghĩ đến điều gì đó, hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, ngủ say sưa.
Nửa đêm, đứa con trai và con gái của quả phụ Vương mang hai cái bánh bao hấp đi đến chỗ của hai người đang ngâm trong hố phân.
Người trông coi nhìn thấy hai đứa trẻ đi đến, cũng không ngăn cản mà để bọn chúng đi qua.
Vừa đến gần đã ngửi thấy mùi hôi thối, nơi này là nơi đại đội chăn heo, các hố phần đều đầy phân lợn.
Quả phụ Vương và Cố Đình Võ ở đây ngâm mình trong hố phân, cả cơ thể của hai người đêu ngâm mình trong nước bẩn, chỉ để lộ ra một cái đầu, một tay nắm lấy cán đá ở mép hố phân.
Một hố phân lớn có thể sẽ dìm chết người, lúc này hai người cần phải luôn luôn tỉnh táo, nếu chỉ hơi chợp mắt hoặc buông lỏng tay sẽ dễ dàng bị chìm xuống và chết đuối.
Khi Cố Đình Võ vừa mới ngâm mình vào phân còn hùng hổ chửi bới, bây giờ đã không còn sức lực để tìm đường chết nữa, chỉ cố gắng ôm chặt hòn đá để bản thân không bị chìm xuống. Quả phụ Vương thì ngơ ngác không nói gì.
"Mẹ, con và anh đến thăm mẹ." Con gái của quả phụ Vương đến gân, gọi một tiếng.
Hai anh em luôn biết vê mối quan hệ không đứng đắn và lén lút của mẹ, trước kia bọn chúng còn nhỏ, biết mẹ không thể một mình nuôi sống gia đình nên cho dù trong lòng có khó chịu cũng không còn cách nào khác.
Hai năm qua, hai anh em đều đã trưởng thành, một ngày cũng có thể kiếm được mấy điểm công, bọn chúng từng nói bóng gió với mẹ là đừng làm chuyện này nữa, gia đình bọn họ làm việc chăm chỉ hơn một chút, được một thời gian cũng sẽ sống tốt hơn.
Nhưng quả phụ Vương đã quen với cuộc sống thoải mái, chỉ cần động ngón tay thì sẽ có người mang đồ ăn ngon đến tận nhà, Đến mức trở thành cục diện như ngày hôm nay.
"Ni nhi, sao các con lại đến đây, mau trở về đi, đừng để ai nhìn thấy." Quả phụ Vương nhìn thấy con gái của mình đến gần thì vội vàng kêu lên.
Trong lòng cô ta mâu thuẫn, nghĩ đến chuyện bọn trẻ không hê từ bỏ cô ta, còn muốn đi đến đây để gặp cô ta, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ đến danh tiếng hiện tại của mình, chỉ sợ lại liên lụy đến con cái, muốn bọn trẻ nhanh chóng rời đi.
"Mẹ, con mang bánh bao đến cho mẹ, mẹ ăn hai cái này đi, ngày mai mọi người thức dậy, chúng con không thể mang đồ ăn đến cho mẹ được nữa, mẹ cứ ngâm mình ở đây mấy ngày không chịu ăn uống gì thì cơ thể sẽ không chịu đựng được đâu. Con gái đưa chiếc bánh bao trong tay đến miệng của mẹ.
Quả phụ Vương nghe được những lời nói quan tâm của con gái mình, không khỏi hối hận mà rơi nước mắt, lẽ ra cô ta không nên thiển cận như vậy, mình chịu khổ thì coi như xong, còn làm hại đến bọn nhỏ, sau này bọn chúng biết sống như thế nào đây, người làm mẹ như cô ta đã hủy hoại chúng rồi.
Con trai không nói gì, cậu ta đã lớn, hiểu được rất nhiều chuyện. Trong lòng oán hận mẹ, lại cảm thấy thương xót cho mẹ, không biết nói cái gì.
Cố Đình Võ nghe được tiếng động ở bên này của bọn họ, vội vàng nói: "Ni nhi, nhanh đi lấy bánh bao cho chú Cố."
Con trai của quả phụ Vương nghe vậy, trong mắt hiện lên sự thù hận, đi đến giẫm lên tay của Cố Đình Võ.
Cố Đình Võ bỗng nhiên hét lên một tiếng, bất chấp cơn đau đớn, nhanh chóng nắm chặt lấy tảng đá.
"Thằng nhãi con, thằng súc sinh kia, đợi tao ra ngoài xem tao xử lý mày như thế nào." Anh ta hùng hổ chửi rủa nhìn đứa trẻ, trong lòng có hơi sợ hãi đứa trẻ sẽ đè anh ta xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận