Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 343 -

Chương 343 -Chương 343 -
Chương 343 -
Cậu nhóc khoa trương nhìn Lý Thanh Vận và nói: "Cảm ơn dì xinh đẹp, dì có thiếu con trai không ạ? Hay là dì nhận cháu làm con trai nha?" Vậy thì cậu nhóc có thể ăn thịt mỗi ngày.
Ba người lớn nhìn nhau rồi bật cười.
Giang Vãn, chị gái của Giang Thao tức giận ngẩng đầu liếc nhìn đứa em trai tham ăn của mình.
"Thao Thao, từ khi sinh ra, cha mẹ chúng ta đã được định sẵn, không thể thay đổi được, em đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa." Cô bé thẳng thừng phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của em trai.
"Không được hả? Nhưng mà em rất thích ăn thịt đỏ dì làm." Giang Thao ủ rũ nói.
"Không sao đâu Thao Thao, dù cháu không phải con trai của dì, dì cũng sẽ làm cho cháu ăn. Sau này khi nào cháu muốn ăn thịt thì cứ tới nhà dì, dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu." Lý Thanh Vận xoa đầu, an ủi cậu bé.
Hai mắt Giang Thao lập tức bừng sáng, như vậy cũng được sao?
"Có được không bà nội?" Cậu bé còn biết hỏi bà nội mình trước nữa chứ.
Vợ đại thủ trưởng bất đắc dĩ gật đầu với đứa cháu trai tham ăn của mình: "Cháu không thể tới làm phiền dì mỗi ngày được, nhưng thỉnh thoảng nếu cháu biểu hiện tốt thì bà sẽ cho cháu sang đó một chuyến."
Giang Thao cảm thấy như vậy cũng rất tốt, thế nên cậu bé vui sướng nhảy nhót.
Đúng là một đứa bé hoạt bát mài
Lý Thanh Vận hy vọng tương lai Đại Bảo và Nhị Bảo cũng có thể sống vô tư, thích làm gì thì làm như thế.
Vì những chuyện đã trải qua trong quá khứ nên tính cách Đại Bảo đã định hình, cậu bé rất hiểu chuyện, có việc gì cũng giấu trong lòng.
Nhưng Nhị Bảo thì vẫn còn cơ hội thay đổi, cô hy vọng cậu bé có thể sống là chính mình.
Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu ngồi chơi chốc lát, sau khi uống hết ly trà, hai người chào ra về.
Vợ đại thủ trưởng cũng không giữ họ lại, bởi vì bà biết bọn họ vừa dọn đến đây nên có rất nhiều việc cần làm.
Bà đưa cho Lý Thanh Vận vài hộp chocolate trông rất tinh xảo, cộng thêm một ít kẹo và bánh quy.
Tất cả đều là hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết chúng là đồ nhập khẩu được mua từ cửa hàng Hữu Nghị, giá cả không rẻ chút nào.
"Cái này là đồ ăn vặt dì cho tụi nhỏ, Đại Bảo nhà các cháu nhỏ hơn Thao Thao mấy tháng? Đã đi học chưa? Có rảnh cháu cứ dắt thằng bé đến đây chơi, nếu có việc gì cần giúp thì cứ tới †ìm bọn ta."
"Không cân đâu, dì cất lại để dành cho Thao Thao và Vẫn Vẫn ăn đi ạ.'
"Thanh Vận, cháu đừng khách sáo như thế, nếu không sau này chúng ta không cần qua lại nữa. Cháu xem, không phải đồ cháu mang tới dì đã nhận đấy sao." Vợ đại thủ trưởng nhét đồ vào tay cô, không cho Lý Thanh Vận từ chối.
Thao Thao đứng bên cạnh cũng lên tiếng: "Dì ơi, nhà cháu còn nhiều lắm, cái này tặng cho em trai ăn ạ.'
"Cháu nhìn đi, ngay cả đứa nhỏ cũng nói rồi đấy thôi."
"Vậy được, cháu sẽ nhận, cảm ơn dì."
"Không cần khách sáo."
"À phải, cháu có chuyện muốn hỏi thăm dì, Đại Bảo nhà cháu đã học xong học kỳ một của lớp một ở quê, bây giờ cháu muốn đón thằng bé tới quân khu đi học tiếp." Cố Đình Chu chợt nhớ việc vợ của Giang Phàm đang dạy trong trường học của quân khu nên tiện thể hỏi thăm.
Hôm nay là cuối tuần, nếu đến trường hỏi thăm chắc sẽ không gặp được giáo viên, mà anh lại không muốn để vợ phải tự lo liệu việc này một mình.
Thế nên anh mới nghĩ đến việc trực tiếp tìm gặp giáo viên trong hôm nay, sau khi giải quyết xong chuyện đăng ký nhập học anh mới yên tâm quay về đơn vị được.
"Cái này là chuyện tốt! Trẻ con nên đọc sách nhiều mới có tương lai, dù không thể học rộng tài cao thì cũng hiểu biết lý lẽ." Vợ đại thủ trưởng vốn xuất thân từ gia đình trí thức tất nhiên sẽ thích người có học thức.
Bà suy nghĩ vài giây rồi nói: "Trưa nay khi mẹ Thao Thao trở về từ thành phố, dì sẽ bảo nó dẫn các cháu đến gặp trực tiếp giáo viên lớp một để bàn bạc, chắc chắn sẽ ổn thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận