Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 408 -

Chương 408 -Chương 408 -
Chương 408 -
Không biết khoảng thời gian này, Hứa Cảnh Hồng đã chinh phục Nhị Ngưu thế nào, không, là Hứa Tri Viễn.
Bằng mắt thường có thể thấy quan hệ của hai cha con đã càng ngày càng tốt lên.
Những ngày qua đã ăn chung ở chung ngủ chung, Hứa Cảnh Hồng cũng dân dần bắt đầu hiểu rõ con trai mình hơn.
Ông ấy đã biết được những quá khứ đau buồn từ miệng của con trai mình.
Trong lòng có cảm giác vô cùng khó chịu, rất đau lòng.
Ông ấy muốn làm gì đó để bù đắp, lại cảm thấy bản thân không thể làm được gì.
Đặc biệt là vào thời điểm như này, khi cả nhà bác cả của Hứa Tri Viễn vẫn dám tới cửa gây sự. Bọn họ biết rõ cha đẻ của đứa con hoang này tìm tới cửa, muốn nhận lại con trai, đây là muốn đến lừa bịp một khoản.
"Ông là cha đẻ của Nhị Ngưu à? Ông có biết nhà chúng tôi tốn bao nhiêu tiên để nuôi nấng con trai của ông hay không? Vì để nuôi sống con trai của ông mà em trai của tôi đã làm việc cật lực, mệt muốn chết. Ông muốn đưa Nhị Ngưu di như thế sao, vậy là không thể đủ." Bác cả Cố tự xưng là ân nhân, vênh mặt hất hàm ra lệnh.
Thật ra, hai ba năm nay, Nhị Ngưu đã lớn lên, cả nhà bọn họ đã không khống chế cậu ta được nữa rồi.
Hứa Cảnh Hồng là người đàn ông khiêm tốn, bình thường hiếm khi cãi nhau với người khác.
Đây là lần đầu tiên ông ấy tức giận đến mức muốn giết bác cả Cố.
Hơn một nửa những đau đớn mà Tri Viễn đã trải qua trong cuộc đời đều là người nhà này gây ra cho cậu ta.
Ông ấy suy nghĩ trong lòng, cũng đã nói ra miệng.
“Đánh ông tal"
Hai người bảo vệ bên cạnh ông ta đã hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ông ấy, thẳng thừng đánh bác cả Cố thành đầu heo.
Trong sân vang vọng tiếng khóc lóc gào thét.
"Bịt kín miệng của ông ta." Hứa Cảnh Hồng chán ghét nói.
Vợ của bác cả Cố đi cùng, thấy thế thì vội vã kêu cứu: "Cứu mạng, sắp đánh chết người rồi."
Một người mặc thường phục đã bịt kín miệng bà ta ngay.
Việc hai người này làm đối với đứa bé này, thật sự là người và thân đều phẫn nộ, cho dù Hứa Cảnh Hồng không nói, bọn họ cũng muốn lén lút bao vây đánh bọn họ một trận.
Mãi đến lúc hai người bị đánh đến mức không còn sức lực để gào thét.
Lúc này Hứa Cảnh Hồng mới đi tới trước mặt bọn họ: "Nắm đấm không rơi xuống trên người mình thì các người mãi mãi không biết đau đớn, các người thật sự không phải là người khi ngược đãi một đứa bé như vậy. Coi như trận đánh hôm nay là trả lại những hành hạ mà các người đã đối xử với con trai tôi ngần ấy năm, quá dễ dàng cho các người rồi. Đừng không chịu phục mà đi báo công an, tôi tin tưởng vào đôi mắt tinh anh của người dân trong thôn, bọn họ thiên về ai, không cần tôi nói thì chắc hẳn các người đã hiểu rõ hơn tôi."
Bác cả Cố đã bị bịt miệng, nói không rõ lời: "Tôi không dám nữa, tôi sai rồi, xin ông bỏ qua cho tôi!"
Hứa Tri Viễn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, mặt không biểu cảm, không hê nói gì.
Vốn dĩ cậu ta tưởng rằng lòng mình không hề dao động.
Nhưng nghe người kia hễ mở miệng là một tiếng con trai của tôi, trong lòng cậu ta lại thâm mừng.
Rốt cuộc cậu ta cũng có người thân trên thế giới này rồi, một người toàn tâm toàn ý bảo vệ cậu ta.
Yêu thương nồng nàn này đã xua tan đi sự gắn kết với quá khứ của cậu ta, cũng khiến cậu ta bắt đầu tràn đầy hy vọng về tương lai.
Hai cha con đã bàn bạc xong rằng mùng năm sẽ rời khỏi nơi này.
Trước khi rời đi, Hứa Tri Viễn cần phải xử lý đồ đạc trong nhà mình, còn phải nói lời từ biệt với nhà Cố Đình Chu.
Nếu như nói nhà bác cả Cố là người mang thương đau đến cho cậu ta, vậy thì nhà Cố Đình Chu là người đã sưởi ấm trái tim cậu ta. Đa số đồ đạc trong nhà đồ đều cũ nát, cơ bản không cần mang theo, Hứa Tri Viễn đã quen tiết kiệm, lại không nỡ vứt.
Hầu như cậu ta đã bán rẻ đồ dùng hàng ngày và lương thực cho người trong thôn, nếu thực sự bán không được thì sẽ tặng cho người nhà tương đối khó khăn trong thôn.
Cuối cùng cũng coi như đã giải quyết xong tất cả mọi thứ.
Chỉ còn dư lại căn nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận