Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 286 -

Chương 286 -Chương 286 -
Chương 286 -
Sau khi quay về, Trình Kiệt làm trò ở trước mặt Lý Thanh Vận, anh ấy cường điệu khen ngợi Đại Bảo làm cho thằng bé rất ngượng ngùng.
Thành tích của Mao Đầu cũng không kém, dù sao thì cha của cậu bé cũng là giáo viên. Cậu bé vẫn đứng hạng nhất trong lớp, nhưng mà tâm hồn của cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể ngồi yên và tâm tư cũng không hoàn toàn đắm chìm ở trong việc học.
Tuy rằng Trình Kiệt hâm mộ thiên phú của Cố Đại Bảo, nhưng mà anh ấy cảm thấy con trai của mình cũng rất tuyệt, làm người không thể yêu cầu quá hoàn mỹ được.
Người lớn là giáo viên tốt nhất của con nít. Bởi vì thái độ của Trình Kiệt nên Mao Đầu hoàn toàn không hề ghen ty với Đại Bảo học giỏi hơn cậu bé rất nhiêu, thậm chí cậu bé còn đi khoe khoang khắp nơi về chuyện em trai của mình thi được hai trăm điểm nữa.
Hai đứa trẻ ở chung khá hợp nhau, Lý Thanh Vận cũng yên tâm giao toàn quyên quản lý thăng bé cho Trình Kiệt quản lý thay. Chi phí sinh hoạt sẽ được trả cho Trình Kiệt đúng hạn. Bọn họ phải ở lại trường học trong khoảng thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng bọn họ mới về nhà được một lần.
Lý Thanh Vận còn chưa biết Điền Mỹ Tuyết đã bắt đầu nghi ngờ mình. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều ở trong nhà, cũng không đi ra ngoài. Ngoại trừ thỉnh thoảng Thu Cúc tới đây chơi, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm giải sâu, chưa hề gặp những người khác ở trong thôn.
Ở trong sách, chính là trong khoảng thời gian này, nguyên thân Lý Chiêu Đệ thường xuyên đi tới công xã mua đồ rồi bị một người đàn ông buôn nguồn theo dõi, phát hiện cô ấy vừa ngốc nghếch lại vừa lắm tiên, nên người đó đã lừa cả người và tình cảm. Không chỉ có thể lấy được tiên phòng thân của cô ấy, mà còn có thể đem cô ấy bán sang tay qua một lần.
Tuy rằng cô không biết bản thân có thể tránh thoát khỏi tai họa này hay không, nhưng mà cô cũng không ngu ngốc đến nỗi trực tiếp tự đâm đầu tới họng súng của người ta, cho nên cô dứt khoát mỗi ngày cứ ru rú ở trong nhà làm áo khoác da thỏ cho bản thân và Nhị Bảo.
Đã rào lại thành của giường đất, Nhị Bảo đang bò chơi ở trên giường, cô vừa may quần áo vừa quan sát cậu bé.
Còn Cố Đình Chu quay lại quân khu, anh cực kỳ bất đắc dĩ chia hai chai nước sốt thịt và thịt thỏ ăn lạnh cho Giang Phàm, lại tặng hai chai cho lãnh đạo và tặng cho chiến hữu ngày thường quan hệ tốt với anh mỗi người một chai. Tuy rằng anh rất bất đắc dĩ phải chia sẻ cho người khác, đây chính là thức ăn mà vợ của anh tự tay làm, nhưng quá nhiều nên một mình anh không thể ăn hết trong khoảng thời gian ngắn. Đừng để thức ăn hỏng mất, mọi người bình thường về quê cũng sẽ mang thức ăn que nhà chia cho anh.
Không thể keo kiệt được, anh tự nhủ với mình như vậy.
Thịt lợn rừng được giao cho đội bếp núc, cung cấp thêm suất ăn cho các chiến sĩ ở trong liên đội của anh. Hiện tại, anh đang ở ký túc xá riêng, bản thân không thể nấu cơm, thịt lợn rừng chỉ có thể để các chiến sĩ được hời mà thôi.
Mọi người đều làm như thế này, có cái gì ăn ngon sẽ đem tới đội bếp núc để thêm thức ăn cho mọi người. Tuy rằng mỗi người cũng chỉ ăn được mấy miếng, có chút ít còn hơn không, như thế mới vui.
Sau khi phân chia xong, chỉ còn thừa lại ba chai nước sốt thịt và ba chai thịt thỏ ăn lạnh do vợ của anh làm.
Mấy thứ này đều là anh, anh cũng không thể chia cho ai được nữa. Cố Đình Chu giấu mấy món bảo bối này vào trong ngăn tủ. Vốn dĩ anh muốn tìm một cái ổ khóa để khóa lại, tìm kiếm một lát anh mới phát hiện ra bản thân vốn không có ổ khóa.
Đã sống qua hai đời, đầu óc của anh cũng không còn tỉnh táo nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, anh đi gặp cha của Giang Phàm và lãnh đạo cấp cao, cái gì anh cũng không mang theo. Việc tặng quà giữa các chiến hữu còn có thể nói là tình hữu nghị, còn tặng quà cho lãnh đạo lớn lại có vẻ nịnh nọt.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận