Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 150 -

Chương 150 -Chương 150 -
Chương 150 -
Vốn dĩ Cố Đình Chu định tổ chức bữa tiệc nướng ngoài trời cho Lý Thanh Vận nếm thử, nhưng khi suy xét đến tình hình thực tế, anh lại hủy bỏ.
Một mặt, gây lãng phí thời gian và mùi máu của xác động vật còn dễ dàng thu hút động vật hoang dã khác tới đây.
Mặt khác, nhóm lửa dễ dàng bị người khác phát hiện, tránh gây nên rắc rối không đáng có.
Tuy nhiên, hai người lại không thiếu thức ăn.
Lý Thanh Vận lấy ra một mảnh vải thật dày từ trong không gian ra trải trên mặt đất. Sau đó, cô bắt đầu lôi thức ăn ra như đang đổ đậu.
Xô gia đình KFC, thức uống vui vẻ của nhà béo, đĩa đồ ăn om, lẩu tự sôi, cổ vịt thơm ngon, dưa hấu lớn, anh đào... Đều mang dáng vẻ như lúc mới cất vào không gian.
Thấy cô còn đang không ngừng lấy thức ăn ra, Cố Đình Chu lập tức ngăn lại: "Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta có thể ăn hết đống thức ăn này hay sao?"
"Không có việc gì, dù sao mấy thứ này chỉ có hai người chúng ta mới có thể ăn. Thật vất vả lắm mới tránh khỏi mọi người, hai người chúng ta ăn ngoài trời như thế, nên ăn no bụng." Lý Thanh Vận rộng lượng nói.
Cố Đình Chu bận rộn từ sáng sớm nên anh thật sự vừa mệt vừa đói.
Hai người nhàn nhã ăn uống thỏa thích, phối hợp với cảnh sắc xung quanh thực sự có cảm giác như đi dã ngoại thật. Với Xô gia đình KFC và lẩu tự sôi, có cảm giác như đã quay về thế kỷ 21.
Khi hai người đang thưởng thức bữa ăn, Cố Đình Chu đột nhiên nghe được tiếng động gì đó, anh cảnh giác đứng lên, quan sát xung quanh.
"Không ổn, Thanh Vận, mau, em dẫm lên anh rồi trèo cây đi." Không kịp giải thích, anh trực tiếp kéo Lý Thanh Vận, để cô trèo lên cây đại thụ ở bên cạnh.
Lý Thanh Vận cũng không trì hoãn, cô trực tiếp dẫm lên cánh tay của anh rồi leo lên cây.
Cố Đình Chu căng thẳng như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra. Tuy rằng cô không thể hỗ trợ nhưng cũng không thể kéo chân sau.
'Anh cũng mau lên đây đi. Lý Thanh Vận nắm chặt thân cây, cô vươn một bàn tay ra vê phía anh.
Cố Đình Chu suy nghĩ, nắm chặt tay của cô, anh mượn lực một cái rồi cũng Xoay người trèo lên cây.
Hai người không kịp dọn dẹp thức ăn ở trên mặt đất, nhanh chóng leo lên nhánh cây cao hơn. Cả hai trông thấy rõ ràng có một ổ lợn rừng ở cách đó không xa đang chạy về phía mình, tiếng bước chân chạy của chúng làm rung chuyển cả mặt đất.
Tổng cộng có năm con lợn rừng gôm hai con lớn và ba con nhỏ. Con lợn rừng lớn nặng khoảng hơn một trăm tới trăm rưỡi ký, con nhỏ hơn cũng nặng khoảng hơn năm mươi ký.
Lý Thanh Vận yên lặng vươn ngón tay cái ra với Cố Đình Chu thể hiện sự tán dương anh. E rằng người đàn ông này thuộc giống chó, tiếng động xa như vậy mà anh cũng có thể cảnh giác được nữa.
Cô ghé sát tai anh nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Cứ yên lặng quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra đã." Cố Đình Chu thật sự không có đặc biệt căng thẳng, ngược lại anh hơi hưởng thụ cảm giác vợ của mình dựa vào người mình. Mái tóc dài của cô xõa tung trên vai anh, trên người tỏa ra một mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Nếu liều chết và bất chấp tính mạng gặp nguy hiểm, anh chắc chắn có thể bắt được năm con lợn rừng này.
Dù sao hiện tại không phải là lúc nên liêu sống liêu chết. Chỉ cần lợn rừng không liều lĩnh tấn công bọn họ, vậy thì không cân thiết phải hy sinh vô nghĩa.
Hai người trông thấy một ổ lợn rừng hôi thối tiến tới càng lúc càng gân, chúng lập tức tiến đến chỗ bọn họ vừa mới ngồi xuống ăn cơm, lật úp "Bàn ăn" của bọn họ và ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được ở trên đó, ngoại trừ những cái đĩa nhựa, tất cả đều được ăn sạch sẽ.
Ngay cả quả dưa hấu to mà bọn họ còn chưa kịp cắt ra ăn cũng không hề được buông tha. Một con đập nát nó ra, mấy con lợn, mỗi con ăn hai miếng là hết sạch.
Lý Thanh Vận cũng không dám tức giận, chỉ đang rỉ máu ở trong lòng. Thức uống vui vẻ của nhà béo cô mới uống được một nửa và còn nửa thùng Xô gia đình KFC nữa... Mấy con súc sinh này được hời quá nhỉ.
Cố Đình Chu nhìn thấy biểu cảm đau lòng của cô, anh không khỏi buồn cười mà cong khóe miệng lên.
Lợn rừng ăn chỗ thức ăn còn dư của bọn họ, chúng còn chưa đã thèm mà bắt đầu tìm kiếm thức ăn ở xung quanh.
Hai con lợn rừng lớn dẫn theo một con lợn rừng đi xa trước, còn sót lại hai con lợn rừng nhỏ dừng lại ở phía sau tiếp tục cắn xé khăn trải bàn. Có lẽ là mùi dầu ở trên khăn trải bàn thu hút chúng.
Cố Đình Chu thầm nghĩ, cơ hội tốt.
Anh nhỏ giọng nói hai câu với Lý Thanh Vận rồi từ từ trượt xuống dưới.
Lý Thanh Vận cũng theo sát anh, cô ôm chặt nhánh cây rồi chậm rãi trượt xuống.
Tới một vị trí thấp hơn, Cố Đình Chu quyết đoán lấy cái ná đá ra, bắn vào mắt của một con lợn rừng.
Sau khi bắn xong, anh lập tức móc ra một con dao hai lưỡi mang theo ở trên người ra, cầm ở trong tay rồi nhảy xuống cây.
Nhân lúc con lợn rừng bị thương ở mắt đang đứng tại chỗ tru lên, đầu tiên là anh giải quyết con lợn rừng nhỏ không bị thương, một đao cắm vào trong cổ nó rồi quấy hai cái, con lợn rừng tắt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận