Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 386 -

Chương 386 -Chương 386 -
Chương 386 -
Lý Thanh Vận bị giày vò cả một đêm, đã buồn ngủ lắm rồi.
Bên trong túi có bình sữa và sữa bột cho em bé, hiện giờ cô vẫn chưa có sữa, em bé đói thì có thể pha chút sữa bột cho ăn trước.
Dặn dò Cố Đình Chu mấy câu, cô bèn yên tâm ngủ thiếp đi.
Bời vì hôm nay chỉ có một mình Lý Thanh Vận sinh em bé, suy nghĩ đến em bé khóc lên sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác.
Cho nên bệnh viện sắp xếp cho bọn họ một phòng bệnh riêng không ở chung với ai, cũng khá xa với những phòng bệnh có người khác.
Cố Đình Chu sắp xếp cho Đại Bảo xong, bảo cậu bé ngủ ở giường trống bên cạnh, mình thì ngồi dựa ở một bên, yên lặng ở bên ba mẹ con. Đột nhiên cảm nhận được cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhớ đến việc còn chưa đi lấy cháo cho Lý Thanh Vận, đến khi cô tỉnh dậy sợ sẽ cảm thấy đói.
Anh suy nghĩ một lúc, đứng dậy đến phòng trực, chào hỏi y tá trong phòng trực, nhờ cô ấy giúp đỡ chăm sóc vợ mình một chút, còn anh thì trở về đi lấy.
Bệnh viện quân khu có kỷ luật nghiêm minh, ngay cả cổng cũng có người vặn hỏi rồi với cho vào, cho nên cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Cố Đình Chu nghĩ về nhà rồi sẽ quay lại ngay, nên cũng không gọi Lý Thanh Vận dậy, cô vừa mới sinh em bé mệt nhọc như thế xong.
Nào có biết, chỉ một suy nghĩ sai lâm, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.
Sau khi Cố Đình Chu rời đi.
Một người phụ nữ mặc quần áo công nhân vệ sinh lén lút đi trên hành lang.
Xuyên qua cửa kính cô ta quan sát thấy ba mẹ con đang ngủ say sưa ở bên trong.
Khóe môi người phụ nữ cong lên, nở một nụ cười tàn nhẫn.
Người phụ nữ này chính là Trân Quế Chi mà trước đó Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đã gặp phải ở cổng khu dành cho người nhà.
Sao cô ta có thể để kẻ thù của mình sống thoải mái được.
Gặp dáng vẻ đau đớn của Lý Thanh Vận ở cổng, cô ta biết cô sắp sinh rồi, vì thế cô ta nhờ vào công việc của mình, nghĩ cách để có thể đi vào đây.
Nhân khoảng thời gian Cố Đình Chu rời đi, thím trực quét dọn vệ sinh cũng ngủ say, cô ta lén mặc đồng phục làm việc của bà ấy, nghênh ngang ởi tới đi lui trên hành lang các phòng bệnh, mục đích là để thăm dò tình hình phòng bệnh của Lý Thanh Vận.
Dường như ông trời đang giúp cô ta, phòng bệnh mà Lý Thanh Vận ở rất xa so với những phòng bệnh khác, cho dù có tiếng động thì người khác cũng không thể nghe thấy.
Hơn nữa mẹ con bọn họ đã ngủ say, lúc này ra tay là thời cơ tốt nhất.
Lý Thanh Vận làm cô ta mất công việc, hiện giờ sống vô cùng chật vật, cô ta muốn cô phải mất đi người thân của mình, nửa đời sau phải sống trong dằn vặt đau khổ.
Trân Quế Chi giả vờ như đang dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp những thứ lặt vặt, nhân lúc y tá trực đang đứng ở cửa không để ý, cô ta lẻn vào trong phòng bệnh của Lý Thanh Vận.
Nhờ ánh đèn yếu ớt xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh, cô ta nhìn thấy rõ em bé đang nằm ở bên cạnh Lý Thanh Vận.
Cô ta biết đó là một bé gái, sau khi Lý Thanh Vận sinh xong, cô ta đã nhìn thấy cả nhà bọn họ nhảy cẵng lên vui mừng ở cửa phòng sinh.
Sự không cam lòng trở thành nỗi thù hận đối với Lý Thanh Vận, dựa vào cái gì mà người phụ này tốt số như thế, chỉ sinh ra một bé gái mà thôi.
Nhớ đến mình ở trong căn nhà tranh rách nát tại quê nhà, khó khăn sinh ra bốn bé gái, nhà chồng miệng lưỡi độc ác, chỉ có những đêm dài cố gắng chịu đựng.
Dường như cô ta đã điên cuồng tới nỗi mất đi lý trí.
Cô ta nhẹ nhàng ởi tới, ôm đứa bé lên, giấu trong lớp áo bông to đùng của mình.
Lý Thanh Vận đã kiệt sức, ngủ say như chết, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trân Quế Chi căm hận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nếu như không phải sợ mình bị lộ tẩy, cô ta thật sự muốn hủy luôn khuôn mặt xinh đẹp này.
Im lặng rút đao trong tay mình lại, ôm đứa bé chuẩn bị rời đi.
Lúc này, bỗng nhiên trong đêm tối vang lên tiếng gào của trẻ con: "Có ăn trộm...
Tiếng hét này đã làm y tá trực ban, còn có nhân viên trực ở dưới tâng đang mơ màng buồn ngủ trở nên tỉnh táo.
Vội vàng lao tới nơi có tiếng hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận