Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 251 -

Chương 251 -Chương 251 -
Chương 251 -
Cố Đình Chu chặn Lý Thanh Vận và các con ở phía sau, gương mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta không quen biết, đồng chí này gọi tên tôi là được rồi."
Điên Mỹ Tuyết ngượng ngùng nói: "Đồng chí Cố, thật trùng hợp khi gặp được mọi người, mọi người đang muốn đi ăn cơm sao? Tôi có thể đổi một vài phiếu lương thực với mọi người không? Tôi ra ngoài gấp, quên mang theo."
Cố Đình Chu không hề quan tâm: "Chúng tôi không có thừa, cô tìm người khác đi.
Đời này, anh không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với người phụ nữ này, nghĩ đến đời trước bị cô ta và con trai của cô ta coi mình như đá lót đường mà giẫãm đạp để leo lên, anh bèn hận đến nghiến răng, đành chịu thôi, trách mắt mình mù, không nhìn rõ người. Nói xong, Cố Đình Chu bèn đẩy xe đạp và dẫn vợ con rời đi, hôm nay trường học nghỉ nên bọn họ đã cố tình tìm Trình Kiệt mượn xe đạp để ra ngoài.
Khi bọn họ đi xa mười mét, Lý Thanh Vận quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Đình Chu một cách trìu mến, cô bắt chước giọng điệu của Điền Mỹ Tuyết, cười đùa nói: "Anh cả Cố, anh thật là ác độc." Nói xong còn lấy tay vỗ vào ngực Cố Đình Chu một cái.
“Đừng nghịch, đói bụng không, chúng ta mau đi ăn cơm thôi." Cố Đình Chu cưng chiều mỉm cười.
"Cha, con muốn ăn thịt kho tàu.' Đại Bảo kéo vạt áo của cha nó và lắc lắc, nở một nụ cười với vẻ mặt nịnh nọt.
"Được, cha dẫn con đi ăn thịt kho tàu." Cố Đình Chu ôm lấy Đại Bảo, đặt lên trên thanh sườn ngang phía trước xe và đẩy đi. Điên Mỹ Tuyết ở phía sau nhìn cả nhà vô cùng thân mật, trong lòng dấy lên sự đố kị hừng hực, xao nhãng niềm vui vừa nhận được năm trăm đồng tiên vào lúc nãy của cô ta.
Cô ta rất muốn xé rách nụ cười trên gương mặt của bọn họ.
Cuối cùng nhìn bọn họ đã đi xa, cô ta mới đến cung tiêu xã mua một vài món đồ và chậm rãi đi vê, lân này là cô ta đi bộ đến thị trấn, trời chưa sáng thì xuất phát, buổi trưa mới đến, bây giờ đi về, đoán chừng buổi chiều mới có thể đến nơi, mấy ngày nay đã đi bộ quá nhiều, khiến cô ta mệt lử cả người, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Bên kia, cả nhà Cố Đình Chu đã tìm một tiệm cơm quốc doanh, vui vẻ ăn bữa cơm, gọi món thịt kho tàu mà Đại Bảo muốn, còn có món thịt lợn nấu hai lân mà Lý Thanh Vận thích và hai món chay, cả nhà ăn đến bụng no căng. Lúc ở tiệm cơm, đã tìm cốc nước ấm để pha sữa cho Nhị Bảo, bú sữa xong thì cậu bé lại say giấc mộng.
Hai vợ chồng lại dẫn Đại Bảo đi vòng vòng, đến cung tiêu xã mua một vài tập bút, văn phòng phẩm, đồ ăn nhẹ, kẹo trái cây linh tỉnh.
Lý Thanh Vận cố ý bảo Cố Đình Chu dắt Đại Bảo tránh đi một lát. Sau khi hai cha con rời đi, Lý Thanh Vận tìm nơi không có người, lấy ra một gói đồ từ trong không gian mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu, chuẩn bị mang về để ngày mai làm của hồi môn cho Thanh Hoan.
Đúng vậy, ngày mai là ngày mà Thanh Hoan gả cho người ta, hôm nay bọn họ ra ngoài, một mặt là chụp ảnh, một mặt cũng là muốn tìm cái cớ thích hợp, lấy một vài món đồ về để làm của hôi môn cho Thanh Hoan.
Khoảng thời gian này, Trình Hoài Sơn thường xuyên qua lại tới lui, cặp vợ chồng chưa cưới cũng thân thiết hơn rất nhiều. Lý Thanh Vận có thể nhìn ra Thanh Hoan rất mong chờ vào tương lai với Trình Hoài Sơn, đến cả may quần áo đều vô cùng chăm chút, luôn hỏi cô có đẹp hay không.
Cố Đình Chu dắt Đại Bảo đi vòng vòng xong thì trở vê đón Lý Thanh Vận, chuẩn bị về nhà.
Gói đồ vừa lấy ra được treo ở trước xe, gói đồ có vẻ lớn, thật ra đều là đồ đạc rất nhẹ, Đại Bảo ngồi ở thanh sườn ngang phía trước, cô bế Nhị Bảo ngồi ở phía sau, Cố Đình Chu đạp xe đạp rất nhanh, Đại Bảo hào hứng hét oa oa ở phía trước, thằng bé cũng thích kiểu kích thích này.
Rất nhanh, bọn họ đã đuổi kịp Điền Mỹ Tuyết đang đi bộ một mình, có vẻ cô ta rất mệt, đi rất chậm, Cố Đình Chu ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ không giảm mà lại tăng, lướt qua bên cạnh cô ta như bay, kéo theo một đám bụi đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận