Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 373 -

Chương 373 -Chương 373 -
Chương 373 -
Kể từ khi biết bản thân mang thai, Lý Thanh Vận cũng thường xuyên suy đoán rốt cuộc đứa bé ở trong bụng của mình là con trai hay là con gái.
Trong thâm tâm cô cũng thích con gái, trong nhà đã có hai đứa con tai rồi, nếu lại có thêm một đứa con trai thì cô cảm thấy buồn bực.
Đặc biệt là cô nhìn thấy một cô bé dịu dàng và điềm tĩnh như Giang Vẫn, cô bé có khí chất tiểu thư đài cát trong từng cử chỉ và nụ cười, được người nhà họ Giang bảo vệ rất tốt, cô bé là áo bông nhỏ tri kỷ của Bạch Ngọc.
Lý Thanh Vận thật sự siêu thích có con gái như thế.
Vì vậy, cô cũng có chung một suy nghĩ với Đại Bảo là câu mong cho đứa bé ở trong bụng của mình là một bé gái nhỏ đáng yêu. Suy nghĩ của người một nhà đều có độ thống nhất rất cao là mong muốn có con gái và có em gái.
Đôi vợ chồng già ở Cố Gia Lĩnh đã nhanh chóng nhận được điện tín.
Sau khi biết vợ thằng hai lại mang thai, bọn họ vừa vui mừng lại vừa lo lắng, không biết thằng hai kêu mẹ Cố qua đó có chuyện gì nữa
Mẹ Cố không dám một mình đi tới đó, bà ấy đã sống ở nông thôn mấy chục năm, thậm chí là bà ấy còn chưa tới huyện thành được mấy lần, cha Cố cũng không yên tâm để cho một mình bà ấy đi.
Hơn nữa, ông ấy muốn xem thử hoàn cảnh hiện tại của con trai mình, cuối cùng cha Cố quyết định là bọn họ cùng nhau xuất phát.
Cách một ngày, Cố Đình Chu nhận được một bức điện tín từ được nhân viên hậu cần đưa tới. Chỉ có ba chữ: Mười hai đến.
Nói một cách dễ hiểu chính là ngày mười hai bọn họ sẽ tới.
Chắc hẳn đó là thời gian xe lửa tới, Cố Đình Chu cố ý tra thời gian xe lửa đến trạm ngày hôm đó, anh xin nghỉ phép trước để đi đón người.
Suy xét đến chuyện đi tới quân khu phải đi một đoạn đường dài, có thể là hai người già sẽ cảm thấy mệt, Cố Đình Chu còn trơ mặt mượn xe của Giang Phàm.
Anh biết lái xe, anh đã từng học lái xe qua trong lần luân chuyển công việc trước kia. Kiếp trước, anh cũng thường xuyên tự mình lái xe.
May mắn là anh đã mượn được xe.
Vốn dĩ anh tưởng rằng chỉ có một mình mẹ Cố tới đây, không ngờ rằng cha Cố và mẹ Cố cùng nhau tới đây.
Hai người không chỉ mang người tới, mà còn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, mang vác, cầm xách. Cũng không biết là đổi nhiều chuyến xe như vậy, hai vợ chồng già bọn họ làm sao có thể mang vác được bảy cái túi lớn suốt đường đi và còn nhét đầy xe của Giang Phàm nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi và chật vật của bọn họ, Cố Đình Chu chỉ cảm thấy trong lòng mình dâng lên một tia đau nhói.
Đàn ông có nước mắt nhưng không thể rơi dễ dàng. Ngay cả một người đàn ông cứng rắn như Cố Đình Chu cũng chỉ lặng lẽ xoa xoa hơi nước ở khóe mắt.
"Hai người tới là được rồi, sao cha mẹ lại mang theo nhiều đồ đạc như vậy làm gì? Trong nhà cái gì cũng đều có cả." Anh vừa chất đồ lên vừa nói.
"Nhà nghèo muốn đi đường giàu có, bên ngoài cái gì cũng đều có nhưng phải dùng tiền mua. Hiện tại, con không thể so sánh với lúc trước. Con của con sắp chào đời rồi, cả nhà đều dựa vào tiền trợ cấp của con để sống." Mẹ Cố sờ soạng chiếc xe mới tỉnh nói.
"Thằng hai à, đây là xe của chính phủ sao? Con cũng không thể phạm sai lâm, chúng ta cứ đi bộ tới đó là được rồi." Cha Cố sợ Cố Đình Chu vì muốn đón tiếp bọn họ mà phạm sai lầm. Hiện tại, đang diễn ra việc trấn áp việc lạm quyền, nếu như con trai của ông ấy trở thành trường hợp điển hình rồi bị bắt thì xong đời.
Mẹ Cố không ngờ tới chuyện này, bà ấy vừa nghe thấy cha Cố nói như vậy, bà ấy lập tức căng thẳng nhìn về phía Cố Đình Chu.
Cố Đình Chu bật cười, nói: "Đây là xe của đồng chí Giang lần trước có tới nhà chúng ta. Lần này vì đón tiếp hai người nên con cố ý mượn xe của cậu ấy để tới đón hai người đó.'
"Không phải là xe của chính phủ ư? Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Lúc này, cha Cố mới yên tâm. Cố Đình Chu để cho bọn họ ngồi lên xe, xong xuôi mọi thứ, lúc này chiếc xe mới từ từ xuất phát tới quân khu.
Dọc đường đi, anh cũng kể lại mấy chuyện đã xảy ra gần đây cho hai người nghe.
Cha Cố và mẹ Cố mới biết nguyên nhân là mời mẹ Cố tới đây để hỗ trợ trông nom mấy đứa nhỏ.
"Thanh Vận cũng rất có tiền đồ, con bé còn làm giáo viên nữa, làm cho mẹ yên tâm hơn. Hiện tại, hai người các con cùng đi làm nuôi gia đình thì ba đứa nhỏ cũng không phải là nuôi không nổi. Mẹ vui vẻ chăm sóc cho cháu trai ruột của mình thì chỉ cân cho cơm ăn là được, còn muốn trả tiền lương cái gì!"
Mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà ấy còn tưởng rằng nhà thằng hai đã xảy ra chuyện lớn gì đó, hóa ra đây là chuyện tốt.
"Như thế không thể được, vợ của con nói rằng cân phải trả lương cho mẹ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận