Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 472 -

Chương 472 -Chương 472 -
Chương 472 -
Cố Nhị Bảo chưa bao giờ là người hay e ngại.
Thật trùng hợp, Trân Hoa Anh cũng vậy.
Sau khi ý thức được tình cảm của mình, anh lập tức chạy đi mua một bó hoa tươi rồi đến xưởng tương ớt.
Cố Nhị Bảo là khách quen của xưởng tương ớt, vì vậy có thể dễ dàng đi vào khu nhà xưởng.
Lúc anh tìm thấy Trân Hoa Anh, cô đang làm việc trong phân xưởng.
Dạo gần đây, cô đã luân chuyển qua mấy bộ phận khác nhau, làm quen với các công việc trong xưởng để chuẩn bị lên làm quản lý trong tương lai.
Khi Cố Nhị Bảo tươi cười rạng rỡ xuất hiện trước mặt cô, cô tưởng rằng mình đang nằm mơ. Tại sao dạo này mình toàn mơ thấy người đàn ông này.
Một giây sau, cô thấy Cố Nhị Bảo lấy ra một cái loa lớn từ đằng sau lưng.
"Trân Hoa Anh, em có bằng lòng trở thành người yêu anh không?"
Âm thanh rất lớn, toàn bộ những người đang làm việc trong xưởng sản xuất đều nghe thấy.
Trân Hoa Anh tự nhéo vào đùi mình.
Đau quá.
Không phải là mơi
Cố Nhị Bảo ấy thế mà lại chủ động theo đuổi cô?
Trân Hoa Anh cảm thấy mình đang mơ giấc mơ đẹp nhất đời này.
Các nhân viên trong xưởng reo hò rộn rã.
"Nhận lời đi, nhận lời đi."
"Hoa Anh, lo lắng làm gì vậy, mau nói em đồng ý."
Cố Nhị Bảo không giục cô, anh đứng yên tại chỗ, nâng bó hoa tươi lên đợi câu trả lời từ cô.
Trân Hoa Anh làm sao có thể nhẫn tâm khiến anh thất vọng?
Đầu tiên, cô cầm lấy cái loa trên tay Cố Nhị Bảo: "Em đồng ý!"
Nói xong, cô nhận lấy bó hoa Cố Nhị Bảo ôm trong lòng.
"Hoa Anh, chúc mừng, chúc mừng.'[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
"Hoa Anh, khi nào kết hôn đừng quên phát kẹo cưới cho bọn tôi nhé."
Khi cả hai bước ra ngoài, một vài công nhân hóng chuyện vẫn buông lời trêu ghẹo hai người.
"Cố Nhị Bảo, anh..." Trân Hoa Anh muốn hỏi vì sao anh lại đột ngột tỏ tình với mình, nhưng mãi mà cô vẫn không thể nói thành lời.
Vừa rồi mình đồng ý thẳng thắn quá, anh ấy có cho rằng mình là loại con gái dễ dãi gặp ai cũng nhận lời không nhỉ?
Nếu sớm biết thế thì mình đã tỏ ra e dè một chút.
Nhưng... Cô thật sự không nỡ, cô không muốn phí phạm giây phút nào, cô muốn Cố Nhị Bảo biết được tâm ý của cô ngay lập tức.
"Anh cái gì? Trân Hoa Anh, không phải là anh trách em nhé. Đang đưa cơm yên lành, tại vì sao lại đột ngột dừng lại?"
"Anh... Hoá ra là anh chỉ thích đồ ăn em làm thôi!
Vẻ tươi cười rạng ngời trên mặt Trân Hoa Anh biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Cô suy nghĩ rất nhiều rằng anh ưng mình ở điểm nào, nhưng điều duy nhất cô không ngờ đến là vì thức ăn, chẳng biết nên cảm thấy may mắn hay buồn phiền. Nhìn thấy dáng vẻ xụi lơ của cô, Cố Nhị Bảo không nỡ trêu chọc cô nữa.
"Ai nói thế, anh ưng tất cả những gì thuộc về em."
Trân Hoa Anh nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình cảm kia, không khỏi đỏ bừng mặt.
"Cố Nhị Bảo, anh dẻo miệng thật đấy!"
"Được rồi. Thật ra anh cũng không biết vì sao nữa. Trong khoảng thời gian em biến mất, anh luôn nghĩ đến em, có thể là vì đã quen có em ở bên cạnh bầu bạn rồi. Nếu em không phiền, chúng em sẽ coi nhau là đối tượng tiến tới hôn nhân. Nếu em không cảm thấy thoải mái, em có thể yêu cầu dừng lại bất cứ lúc nào."
Đúng rồi, vậy mới là Cố Nhị Bảo.
Vừa nãy anh sến đến nỗi cô sởn hết cả da gà.
Anh chắc chưa? Tính tình em không tốt đâu, anh cũng biết mài”
Trân Hoa Anh nhớ lại ngày nhỏ, cô và Cố Nhị Bảo có lần đã gây lộn với nhau vì tranh giành thứ gì đó.
Cố Nhị Bảo chê cô là gái mà giống hệt con trai, dữ như thế thì sau này không ai thèm lấy.
"Ừ... Hơi dữ một chút." Nhị Bảo cố ý nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhận ra sắc mặt cô đang tối sâm đi.
Anh lập tức thức thời, nói: Anh thích vợ dữ như vậy đấy."
Trân Hoa Anh phì cười: "Vậy anh đừng đổi ý nhé."
Thế là hai người bắt đầu những ngày tháng yêu thương ngọt ngào với tiên đề là tiến tới hôn nhân.
Tuy Cố Nhị Bảo là người có tính cách kì quặc và khéo đưa đẩy nhưng sâu trong anh vẫn luôn khao khát được quan tâm và yêu thương. Trên cương vị là chị cả, Trân Hoa Anh cũng đã quen với việc chăm sóc các em.
Hai người vừa khéo lại bù đắp cho nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận