Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 476 -

Chương 476 -Chương 476 -
Chương 476 -
Trong bữa tối đêm nay, bọn nhỏ đều ăn rất vui vẻ, khẩu vị của mỗi người đều được chăm sóc.
Sau khi cơm nước xong, những người đàn ông theo thường lệ mặc tạp dề đi rửa chén, những người phụ nữ thì nói chuyện trời đất trên bàn trà.
Bọn nhỏ có đứa nói chuyện phiếm, có đứa xem tivI.
Không khác chút nào với bữa ăn chung ngày thường.
Lý Thanh Vận mỉm cười nhìn mọi người, dưới đáy mắt là vẻ không muốn rời xa.
"Đếm ngược ba mươi phút "
Dòng đếm ngược trước nói cho bà biết thời gian không còn lắm.
"Các cháu tới đây để bà lì xì" Bà mỉm cười lấy ra túi văn kiện màu đỏ mà bà đã sớm chuẩn bị từ trong ngăn kéo.
"Bà nội ơi, cháu muốn bao lì xì, bà mau đưa cho cháu ạ."
"Mẹ à, hôm nay cũng không phải ngày tết, mẹ lì xì cho chúng nó làm gì!"
"Con mặc kệ, bà nội đã nói sẽ lì xì cho con, mẹ ơi, lân này con không cho phép mẹ tịch thu tiền lì xì của con."
Mọi người mỉm cười tụ tập chờ Lý Thanh Vận đưa 'Ìì xì".
"Hôm nay mọi người đều được lì xì!" Lý Thanh Vận mở túi văn kiện ra.
Bà đưa cho mỗi người một cái dựa theo tên đã viết sẵn.
Mọi người mở bao lì xì của mình ra xem thì đều trợn tròn mắt.
Mấy cái bao lì xì trong tay mọi người theo thứ tự là giấy chuyển nhượng cổ quyền, giấy tờ bất động sản, giấy chứng nhận tài sản đất đai, một xấp phiếu gửi tiên hạn ngạch lớn. Trong tay bọn trẻ đều là phiếu gửi tiên một trăm vạn.
Cố Đình Chu nhìn vợ với vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.
"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ chia tài sản sớm như vậy thì không sợ sau này con không có hiếu với mẹ sao?" Cố Nhị Bảo trêu chọc nói.
"Mẹ à, bây giờ chúng con không cần chúng nó, mẹ và cha lấy lại đi." Tam Tam trực tiếp để đồ của mình lên bàn, Cố Đại Bảo cũng đặt đồ vật trong tay xuống: "Mẹ, con không biết quản lý những thứ này, mẹ lấy lại đi."
Mấy đứa bé thấy người lớn đều đặt đồ xuống thì vội vàng bỏ phiếu gửi tiền của mình xuống.
Bầu không khí có hơi nghiêm túc.
Lý Thanh Vận nhét từng món đồ vào trong tay bọn nhỏ.
"Những món đồ ngoài thân này là mẹ để lại cho các con, sớm muộn gì cũng cho, các con nhận lấy rồi ngoan ngoãn nghe mẹ nói tiếp. Các con đều đã lớn rồi, cũng đều có gia đình và con cái của riêng mình, sứ mệnh đời mẹ đã hoàn thành trọn vẹn. Sau này các con phải tự đi trên con đường của chính mình, cho dù các con làm ở lĩnh vực nào thì đều phải cố gắng tỏa sáng, làm tấm gương cho bọn trẻ, không thẹn lương tâm, không thẹn với người. Biết không?”
"Mẹ ơi, chúng con biết rồi."
"Con biết rồi mẹ."
Bọn họ ríu rít gật đầu, chỉ cho rằng đây là lời răng dạy bình thường, dù sao lúc trước mẹ cũng thường xuyên giáo dục bọn họ như vậy.
Lý Thanh Vận hài lòng gật đầu, bà đã nói xong những điều muốn nói rồi
Mấy đứa cháu trai vuốt ve phiếu gửi tiên chứng chỉ tiên gửi trong tay, không nguyện ý nộp lại cho cha mẹ, mọi người cười nói trong sân, đấu trí đấu dũng. Lý Thanh Vận mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
Cố Đình Chu nhìn về phía vợ mình: "Em nói với chúng nó nhiều như vậy mà không có lời gì muốn nói với anh sao?"
Ông giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.
"Có, em có lời muốn nói." Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ghé vào bên tai ông: "Cả đời này, em với anh hiểu nhau yêu nhau thì em hoàn toàn không nuối tiếc."
"Đếm ngược mười, chín, tám, bảy...
“Anh cũng yêu em."
Cố Đình Chu vừa dứt lời.
"Đếm ngược một."
Mạng sống của Lý Thanh Vận như bị ấn nút tạm dừng, vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này, giây phút Cố Đình Chu nói yêu bà.
Bà ngã vào lòng ngực của Cố Đình Chu. Cố Đình Chu còn tưởng bà đang trêu đùa mình nên ôm vợ thật chặt.
"Em đừng giả vờ nữa, anh biết em đang lừa anh."
Thế nhưng cho dù ông lung lay bà như thế nào thì Lý Thanh Vận không còn mở mắt ra nữa.
Cố Đại Bảo sờ lên mạch đập của mẹ thì hơi thở và nhịp tim đã dừng lại.
Cả nhà nhìn thấy phản ứng của anh ấy thì bị dọa đến mức hồn vía lên mây.
"Mẹ ơi! Mẹ sao vậy?”
"Mẹt”
"Bà nội!"
Cố Đình Chu vuốt ve cơ thể lạnh buốt của vợ, trong lòng trở nên trống rỗng.
Có lẽ ông đã sớm đoán được từ hành vi thần bí của bà những ngày gân đây.
Hiện tại linh hôn của bà cũng đã rời khỏi cơ thể này rồi ư? Sau đó bà sẽ đi đâu?
Ông còn chưa nói lời chào tạm biệt bà cơ mài
Người phụ nữ tàn nhẫn này, vì sao ngay cả thời gian nói một câu tạm biệt cũng không cho ông nói!
Bà suy nghĩ cho bọn nhỏ mà sao chẳng nghĩ cho ông gì hết!
Thượng tướng Cố chinh chiến nửa đời người, bây giờ chỉ là một người đàn ông đáng thương mất đi người yêu.
Mỗi người xung quanh đều cảm nhận được nỗi bi thương của ông sâu đậm đến mức không thể tan biến.
Bọn nhỏ chưa từng nhìn thấy sự thống khổ từ trên mặt cha (ông nội) của bọn họ như vậy, giống như đã mất toàn bộ thế giới.
Cho dù lúc trước người đàn ông có bị thương nặng hơn nữa thì chỉ cười một tiếng rồi cho qua, bây giờ lại ôm vợ thật chặt khóc không thành tiếng, đau lòng đến tột cùng.
Bọn nhỏ cũng không kiềm được òa khóc.
Người mẹ (bà nội) tốt nhất của bọn họ đã mất rồi, sau này bọn họ sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô, không thể nghe thấy lời dặn dò tha thiết của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận