Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 366 -

Chương 366 -Chương 366 -
Chương 366 -
Con cái nhà ai đều là bảo vật, đợi xảy ra chuyện lại hối hận thì vô dụng rôi, cô cũng tỏ ra sẽ phối hợp với Lý Thanh Vận, bản thân cũng sẽ tự mình quan sát tình hình của Trân Quế Chi.
Lý Thanh Vận nhận được bảo đảm, lúc này mới thản nhiên rời đi.
Hôm nay tan học cô lập tức đón Nhị Bảo vê nhà, về nhà bèn cho cậu bé một bình sữa lớn, chỉ nghe được tiếng nuốt ừng ực, chưa tới mấy lần đã xong một bình sữa.
Đây mới là thao tác bình thường của dũng sĩ diệt mồi, cô càng chắc chắn hoài nghi của mình không sai.
Bây giờ chỉ đợi ngày mai bắt cả người lẫn tang vật.
Sáng sớm hôm sau.
Lý Thanh Vận theo thường lệ mang theo Nhị Bảo đến nhà trẻ, giao đủ loại vật phẩm như sữa bột và tã lót cho Trân Quế Chi, nhìn nụ cười ân cần của cô ta, Lý Thanh Vận chỉ cảm thấy mỉa mai.
Cố Đình Chu cứu được con của cô trên xe lửa, tự mình trả lại cho con trai cô hai hộp sữa bột cũng xem như có chút ân tình.
Mà cô ta lại báo đáp như vậy.
Vong ân bội nghĩa một cách hiển nhiên.
Kìm nén sự bực tức trong lòng, Lý Thanh Vận đi vào lớp Dục Hồng như thường lệ.
Lớp Dục Hồng buổi chiều, cô cố ý đổi với con gái lớn, chính là để rảnh rỗi đi bắt kẻ trộm.
Sắp đến ba giờ, Lý Thanh Vận và sở trưởng Ngưu đứng ngoài cửa sổ âm thâm quan sát, Nhị Bảo và con trai Trân Quế Chi là Đông Đông cùng nhau tỉnh dậy rồi chơi đùa một bên, Trân Quế Chi sắp xếp mấy đứa trẻ lớn hơn tí sang bên cạnh chơi.
Sau đó tự mình tiến vào trong phòng và lấy bình sữa ra cho Nhi Bảo uống.
Theo thường lệ thì là một bình nước màu trắng nhạt.
Để Nhị Bảo ngồi trên băng ghế nhỏ "uống sữa'".
Cô ta quan sát một phen, phát hiện hai chị lớn khác đều bận rộn chăm sóc con cái, lúc này mới âm thâm mang con mình vào phòng tiện ích nhỏ bên cạnh.
Dáng vẻ lén lút, trông có vẻ cũng không phải đang làm chuyện gì tốt.
Lúc này sở trưởng Ngưu mới thật sự tin tưởng Lý Thanh Vận không phải đổ oan cho người ta, cô ta quả nhiên có mờ ám.
Sắc mặt lập tức xanh mét.
Cũng không cần Lý Thanh Vận chào hỏi, bà ấy tự mình dẫn đầu tiến lên, đá bay cửa phòng tiện ích ra.
Cửa bị khóa trái từ bên trong, nhưng bởi vì là chốt cài cửa đời cũ, sở trưởng Ngưu nặng nề đá một phát, cánh cửa không chịu đựng nổi mà văng ra, làm giật mình Trân Quế Chi và con trai cô ta đang làm chuyện xấu bên trong.
Đông Đông sợ đến mức khóc cũng không khóc được.
Chỉ thấy Trân Quế Chi cầm thìa và bát trong tay, đang cho Đông Đông ăn.
Sở trưởng Ngưu chỉ vào ly sữa hỏi: "Trân Quế Chi, cô nói cho tôi nghe thử đây là gì?"
Trân Quế Chi nhìn thấy nhiều người nhìn cô ta như vậy, trong tay Lý Thanh Vận còn cầm bình sữa của Nhị Bảo, ngoài cười như bên trong không cười nhìn cô ta, cô ta biết mình chắc chắn đã bại lộ.
"Sở trưởng Ngưu, em gái, hai người nghe tôi giải thích." Cô hốt hoảng quỳ xuống.
Lúc này trong lòng Trân Quế Chi đã hối hận muốn chết, tại sao mình phải thèm muốn đồ của người ta, khiến cho bây giờ trở thành kẻ xấu xa, ngay cả công việc cũng sắp mất.
Sữa bột có đắt tiên đi nữa thì cố gắng kiếm tiền sẽ luôn có hy vọng mua được, mất việc rồi thì không còn gì nữa, nói không chừng còn liên lụy tới chồng mình.
Vừa nãy là Đông Đông ngửi được mùi sữa của Nhị Bảo nên quấy lấy cô ta đòi sữa, nhưng sữa cô ta ít nên đã sớm cai sữa cho bé rồi.
Con trẻ khóc thật nhiều, cô ta bèn lặng lẽ đổ từ trong bình sữa Nhị Bảo ra một ít rôi đưa cho bé uống, cậu bé uống rất ngon miệng.
Cô ta theo đó mà nảy sinh ra một suy nghĩ, dù sao mẹ của Nhị Bảo cậu bé cũng không biết, không bằng mỗi ngày đổ một nửa ra cho Đông Đông uống.
Cứ qua mấy ngày như vậy đều bình an vô sự, không ai phát hiện.
Khẩu vị của cô ta càng lúc càng lớn, dù sao Nhị Bảo đẹp đế như vậy, điều kiện nhà cậu bé tốt, không thiếu một chầu sữa này, dáng vẻ Đông Đông của mình gầy gò yếu ớt, phải bồi bổ nhiều.
Thế nên cô ta ngày càng táo tợn đổi hẳn sữa của Nhị Bảo thành nước, chỉ thêm chút sữa bột cỡ bằng cái móng tay vào, để nước trông giống như màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận