Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 258 -

Chương 258 -Chương 258 -
Chương 258 -
Hai người nói xong chuyện đi theo quân đội liền ôm nhau ngủ.
Rạng sáng ngày thứ hai, trời chưa sáng Lý Thanh Vận đã thức dậy, gió tuyết đã ngừng.
Ngoài nhà trắng xóa như tuyết, hiển nhiên tuyết đã chất đống, vừa giãm chân xuống thì tuyết đã che mất mu bàn chân.
Lý Thanh Vận tìm ra giày Ô Lạp cũ của Cố Đình Chu trong nhà, cô đập cỏ Ô Lạp đã hái vào mùa thu rồi nhét vào trong giày Ô Lạp anh.
Như vậy thì đi ra ngoài sẽ không sợ chân bị cóng.
"Vợ vất vả rồi, anh đi đây." Cố Đình Chu nhận hai chiếc giày Ô Lạp mang vào, vừa chuẩn bị dụng cụ mình mang lên núi.
Lý Thanh Vận làm bánh kếp cho Cố Đình Chu ăn trưa, lại bỏ bình nước sôi đầy vào, để anh uống khi khát lúc đi sẵn.
"Đừng mang theo nước chứ? Đến lúc đó dùng nắm tuyết giải khát là được, dù sao bình nước này sẽ nhanh chóng bị nguội." Cố Đình Chu chỉ vào bình nước nói.
"Không được, nước lạnh cũng là nước sôi để nguội, tuyết không được đun lên, nếu có vi khuẩn thì uống vào sẽ tiêu chảy.' Lý Thanh Vận cố chấp nhét bình nước vào trong ngực anh.
Cố Đình Chu đành phải nhận lấy gánh nặng ngọt ngào này, cống theo đồ vợ đã chuẩn bị rồi xuất phát.
Lúc anh đến phía sau núi đã có không ít người đến, cha Cố cũng đã đến, ông ấy đang dặn dò mọi người những việc cần chú ý khi đi lên núi, lần lên núi này, Cố Đình Chu cũng dẫn Nhị Ngưu tới. Một mặt là trông nom cậu ta, qua năm nay cậu ta sẽ tới mười sáu tuổi, khi anh lớn như vậy đã sớm có thể lên núi theo cha Cố, một mặt khác là bản thân Nhị Ngưu rất muốn lên núi để học đi săn.
Tối hôm qua anh đã nói với cậu ta tình huống đại khái khi lên núi cùng với đồ vật phải chuẩn bị.
Khi Cố Đình Chu đến nơi, Nhị Ngưu đang chuyên tâm nghe cố Cha nói, cậu ta thấy anh tới thì vội vàng chào hỏi: "Chú Cố đã đến rồi ạ?"
"Ừm.”" Ở trước mặt người ngoài Cố Đình Chu luôn ăn nói có ý tứ, anh khẽ gật đầu.
Chuyến đi này có tất cả mười lăm người, Nhị Ngưu nhỏ tuổi nhất, cơ thể yếu nhất, tất cả mọi người đề kín đáo phê bình, cảm thấy không nên dẫn theo Nhị Ngưu, lại không dám nói với cha Cố. "Đình Chu à, đừng mang theo Nhị Ngưu chứ? Đứa nhỏ lớn cỡ nó thì làm được cái gì, đừng đến lúc đó còn phải gánh nó." Một người đàn ông trung niên ỷ mình lớn tuổi nói, người đó là bậc bề trên của Cố Đình Chu nên nói đầu tiên.
"Tôi nhớ năm đầu tiên tôi lên núi là khi tôi mới mới mười bốn tuổi. Anh hùng không hỏi xuất xứ, hay là anh không muốn nhìn thấy nhân tài từ trong khe cửa?" Cố Đình Chu lạnh lùng nói.
Ông anh đó bị nghẹn, quả thật, mười bốn tuổi Cố Đình Chu đã lên núi với bọn họ, cách cư xử rất đáng khen, dám đánh dám liều, là thợ săn xuất sắc, năm đó anh ta còn khen người cha có tài sẽ không sinh con bất tài.
"Sao Nhị Ngưu này có thể so với cậu năm đó.." Người đó còn muốn nói thêm.
"Đủ rồi, mọi người đã đến đông đủ thì lập tức chuẩn bị lên núi." Cha Cố cắt ngang lời anh ta muốn nói, người đàn ông đó thấy cha Cố cũng đồng ý cho Nhị Ngưu đi theo thì mất mặt, bĩu môi lẩm bẩm.
Anh ta vẫn không phục, hôm nay anh †a sẽ nhìn chằm chằm vào tên nhóc Nhị Ngưu này, tuyệt đối đừng để anh ta tìm thấy lỗi sai, hừ.
Nhị Ngưu nghe thấy chú Cố vì cậu ta mà có mâu thuẫn với người đồng hành, trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ lại thì chú Cố làm như vậy là đang giúp cậu ta, cho cậu ta cơ hội, hôm nay nhất định cậu ta phải thể hiện tốt, không để chú Cố mất mặt mới được.
Trong khoảng thời gian này, có đôi khi chú Cố lên núi cũng sẽ dẫn cậu ta đi, nói cho cậu ta một vài thường thức săn thú cơ bản, có chú Cố đầy kinh nghiệm ở đây thì cậu ta cũng cảm thấy tự tin.
"Đừng khẩn trương." Cố Đình Chu thấy cậu ta hơi sốt ruột thì đi đến trước mặt cậu ta, vỗ bờ vai của cậu ta nói. Rất nhanh, một đoàn người kết bạn lên núi, để lại từng chuỗi dấu chân dài của giày Ô Lạp trong đống tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận