Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 292 -

Chương 292 -Chương 292 -
Chương 292 -
Lý Thanh Vận quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái.
"Một hào sao? Anh khinh thường ai vậy hả?"
Đúng vậy, Lý Thanh Vận đã chú ý tới cái người bám đuôi này từ lâu rồi.
Bắt đầu, cô còn tưởng ong bướm gì đó. Sau đó, cô mới cẩn thận đánh giá, dáng vẻ của người này mặt người dạ chó, hơi quen thuộc. Cô suy nghĩ một lát, đây không phải là kẻ lừa đảo đã lừa gạt nguyên thân dẫn tới cái chết hay sao?
Quả nhiên là cốt truyện ở trong sách vẫn không thể trốn tránh được. Kẻ lừa đảo này vẫn xuất hiện, cô cũng không phải là nguyên thân. Nếu anh ta dám đến trêu chọc cô thì anh ta thể sống sót để bỏ chạy đâu.
Trân Lập há hốc mồm, anh ta không ngờ rằng đối phương sẽ nói như vậy, một hào cũng chướng mắt sao?
Một bà cụ ở bên cạnh đi ngang qua, hai mắt bà ta tỏa sáng quan sát một hào nhăn nhúm ở trong tay của Trần Lập, bà ta xông tới cướp lấy một hào đó.
"Thăng nhóc này, cậu tìm lâm người rồi, một hào là tôi làm rớt đó.' Bà cụ nhanh nhét tiên vào trong ngực mình.
Bà ta tự nhiên đến nỗi Trân Lập xem mà trợn tròn cả hai mắt, đây là ai vậy?
Tiên này là của ai, anh ta còn không rõ hay sao? Rõ ràng là anh ta chỉ vừa mới mới móc nó ra từ trong lồng ngực mình ra thôi mà.
Đây chính là một hào duy nhất còn sót lại ở trên người anh ta đó.
Anh ta vội vàng tranh cãi với bà cụ và ném Lý Thanh Vận ra sau đầu.
Lý Thanh Vận bật cười phụt một tiếng, đáng đời. Sau đó, cô xoay người rời đi.
Cô còn phải đi tới trường học để thăm Đại Bảo, đưa chút thức ăn, tiền và phiếu lương thực cho thằng bé nữa.
Trường học tọa lạc ở gần công xã mấy trăm mét.
Lý Thanh Vận đi đến trường học. Đợi mười mấy phút, nghe được vài tiếng chuông vang lên, trên đường ra khỏi lớp, lúc này cô mới nhìn thấy con trai của mình.
Những ngày tháng học tập thật sự rất cực khổ, thấy thằng bé gây hơn lúc còn ở nhà một ít. Chắc chắn là thức ăn ở trường học không ngon bằng ở nhà, cũng không còn cách nào khác nữa, tinh thân của Đại Bảo trông có vẻ khá tốt.
Hai mẹ con hàn huyên vài câu, Lý Thanh Vận đưa cho thằng bé những thứ bản thân mang theo, cô còn dặn dò thằng bé phải chăm chỉ học tập nữa. Lúc này, cô mới rời khỏi trường học mà đi vê.
Trên đường về nhà, Lý Thanh Vận cảnh giác phát hiện ra lại có người đi theo mình. Nghĩ đến không gian, trong lòng cô hơi bình tĩnh lại. Nhìn thấy cánh rừng ở bên cạnh, trong lòng cô chợt có ý tưởng.
Lý Thanh Vận chạy nhanh vài bước vào trong rừng, tìm một cây đại thụ làm chỗ trốn xong rồi, cô nhanh chóng trốn vào trong không gian.
Trân Lập bám đuôi cũng chạy nhanh mấy bước đuổi theo cô vào trong rừng. Anh ta tưởng hôm nay đúng thật là ông trời cũng giúp mình rồi. Cô gái này dám chạy vào trong rừng, anh ta nhất định phải làm cho cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay mà.
Vừa rồi, anh ta đã tổn thất một hào vì cô nên cần phải đòi lại ở trên người cô mới được. Nếu cô không biết điều, vậy thì dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, anh ta cưỡng hiếp cô trước đã.
Sau này, hoặc là cô cam tâm tình nguyện tiếp tục chung đụng với anh ta. Nếu cô vẫn còn không biết điều, vậy thì anh ta sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp cô để cô trở thành phiếu cơm lâu dài của bản thân trong tương lai.
Trân Lập cười nham hiểm. Anh ta lần theo dấu chân của Lý Thanh Vận đi đến một cây đại thụ ở gân đó. Dấu chân đột nhiên biến mất, anh ta ngẩng đầu lên quan sát, ở trên cây cũng không có ai, phía sau cái cây cũng không có ai, người đã chạy đi đâu rồi?
Trân Lập nghi ngờ đi tới đi lui xung quanh thân cây tìm kiếm cô.
Lý Thanh Vận không ngờ rằng người đàn ông ghê tởm này thật sự đúng là âm hồn không tan. Nếu như anh ta đã tự mình đưa tới cửa, vậy thì làm anh ta vậy! Đầu vừa nghĩ, trong lòng cô đã có một ý tưởng.
Trân Lập còn quan sát khắp nơi và tìm kiếm xung quanh. Bỗng nhiên, một túi ớt bột cay từ trên trời giáng xuống, nó rơi trúng mặt của anh ta. Bột ớt theo gió lạnh thổi vào đôi mắt và xoang mũi của anh ta. Một lát sau, anh ta chỉ cảm thấy đôi mắt rất đau rát và không thể mở mắt ra được, xoang mũi cũng vô cùng cay nóng và hắt xì liên tục.
Trân Lập sợ hãi hét lên một tiếng, anh ta sờ soạng lung tung muốn tìm lấy thứ gì đó để nắm. Anh ta không tìm được cái gì, mà ngược lại tự mình vấp ngã ở trên mặt đất, che lại đôi mắt đang đau rát, kêu la thảm thiết liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận