Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 171-

Chương 171-Chương 171-
Chương 171 -
Về đến nhà mang cỏ ư-la ra phơi, rồi lại mang những thổ sản vùng núi đã phơi cả ngày về nhà, Cố Đình Chu đã nấu xong cơm tối.
Anh nói buổi trưa Nhị Bảo có tỉnh lại uống thuốc cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Cả nhà ngồi trên bàn ăn cơm, cơm tối hôm nay có cơm tẻ, khoai lang hấp, khoai tây thái sợi xào, còn có cả thịt thỏ xào cay.
Riêng Đại Bảo thì có một đĩa thỏ xào không có ớt đặt ngay trước mặt, có lẽ là đã bỏ ớt ra trước khi múc ra đĩa.
Trước mặt Lý Thanh Vận lại là đĩa thịt thỏ xào cay mà cô thích ăn nhất, xen lẫn với ớt xanh ớt đỏ, đủ cay lại ăn vào cơm.
Không thể không cảm thán với sự tỉ mỉ của người đàn ông này, nắm rõ khẩu vị của từng thành viên trong gia đình. "Em ăn trước đi, anh cho Nhị Bảo ăn chút khoai lang." Cố Đình Chu bảo vợ mình.
Lý Thanh Vận cũng không khách sáo với anh, từ khi chân anh gân như khỏi hẳn, không cần phải chống gậy nữa, thì sẽ phân công công việc trong nhà, Cố Đình Chu đã cố gắng hết sức để làm tốt nhất có thể, thật sự khiến quãng thời gian này cô sống thong thả hơn rất nhiều.
Con ăn xong Cố Đình Chu cũng ngồi xuống bắt đâu ăn cơm, dáng vẻ ngay ngắn như một người chồng người cha tốt.
Ăn cơm xong, Đại Bảo chủ động thu dọn bát đũa, Cố Đình Chu nấu thuốc cho Nhị Bảo bằng bếp lò nhỏ, lúc này Lý Thanh Vận mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Chơi cùng Nhị Bảo một lúc, cho con uống sữa và uống thuốc, chật vật dỗ con ngủ, bé không muốn uống thuốc đắng nên khóc không ngừng, cứ muốn dính lấy Lý Thanh Vận đòi bế.
Lý Thanh Vận rất đau lòng, từ khi cô tới nơi này, đứa bé chưa từng khóc kinh khủng như thế.
Cuối cùng cũng dỗ con ngủ xong, bên này Cố Đình Chu cũng đang kiểm tra bài tập của Đại Bảo, đây chính là hoạt động về đêm của đôi vợ chồng có con nhỏ.
Hai vợ chồng thảo luận công việc ngày mai, Lý Thanh Vận đã đồng ý với Thải Hà là ngày mai tới tìm cô ta, Cố Đình Chu muốn đi cùng cô, nhưng lại mắc hai đứa bé.
Đại Bảo đây mong chờ nhìn hai người, lại ngại ngùng lên tiếng.
Lý Thanh Vận nhìn đôi mắt long lanh của thằng bé, không nỡ khiến thằng bé thất vọng, vì thế nói: "Hay là cả nhà cùng đi đi, từ khi anh vê đến giờ, vẫn chưa mang con đến công xã lần nào, lân này cũng mang theo Đại Bảo ra ngoài nhìn ngắm một chút, đúng lúc ngày mai cũng là ngày nghỉ, đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường mà.
Đối với Đại Bảo đang còn nhỏ tuổi mà nói, Cố Gia Lĩnh chính là toàn bộ thế giới của thằng bé, có lúc thằng bé cũng đi chợ, nhưng lúc đó bé còn quá nhỏ nên cũng chẳng còn nhớ nữa.
Đại Bảo nhìn Cố Đình Chu bằng ánh mắt mong chờ, thấy anh gật đầu nói được, Đại Bảo kích động tới nỗi nhảy nhót trên giường đất.
"Được rồi, muốn đến công xã thì phải đi ngủ sớm, nếu không thì sẽ không được đi nữa, còn nữa, nếu đánh thức em trai thì con sẽ tự dỗ." Cố Đình Chu vỗ ót thằng bé.
Đại Bảo lập tức ngoan ngoãn nằm xuống đi ngủ, mệt mỏi cả một ngày nên bé cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bọn trẻ ngủ rồi, lúc này hai người mới có thời gian rảnh, đống thịt mới làm ngày hôm qua và ngày hôm nay mang về, đã được Cố Đình Chu xử lý xong.
Nhìn thịt chất thành đống trong không gian, nháy mắt hai người cảm nhận được gánh nặng ngọt ngào.
Phần lớn gà rằng và thỏ rừng đều hong khô, cất trong hầm, mùa đông lấy ra hầm lên rất thơm, còn tiện mang theo, làm quà tặng cũng phù hợp.
Phần còn lại thì để trong không gian, có thời gian thì âm thầm lấy ra ăn cho tươi.
Lý Thanh Vận cũng thích ăn thịt tươi, thỉnh thoảng ăn một bữa thịt muối còn thấy ngon chứ hôm nào cũng ăn thì không còn thích nữa, còn dễ nóng trong, trẻ con cũng không thể ăn quá nhiều thịt muối.
Toàn bộ chim ngói đều để trong không gian ăn cho tươi, mấy thứ này quá ít thịt, sau khi hong khô thì chẳng còn lại gì cả.
Một phần bỏ vào không gian, còn lại thì bắt đâu ướp muối, rửa sạch thịt, quét lên một lớp gia vị tự chế, sau đó Cố Đình Chu lấy que trúc xiên qua bụng gà rừng thỏ rừng, như thế cũng thuận tiện phơi khô.
Bọn họ ướp xong đống thịt này, thì treo chúng lên trên xà ngang trong phòng, chờ đến khi hong khô rồi thì có thể bỏ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận