Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 408 -

Chương 408 -Chương 408 -
Chương 403 -
Nhị Ngưu là một đứa trẻ trung thực, lớn lên trong thôn, không có kiến thức gì.
Ông ấy sợ người cha này khi nhìn thấy cậu ta sẽ chê bai rồi thấy thất vọng.
Trên thế giới này thứ sâu không lường được nhất chính là lòng dạ con người.
Khi chưa tìm được thì muôn vàn cái tốt, đợi đến khi tìm được rôi, phát hiện miếng ngọc đẹp đẽ trong lòng thật ra chỉ là hư ảo, cảm giác lạc lõng này không phải người bình thường có thể chấp nhận được.
Hứa Cảnh Hồng nghĩ đến việc sắp gặp lại được con trai, đôi mắt đỏ hoe.
"Chỉ cần nó còn sống khỏe mạnh trên thế giới này, đây là ông trời đang cho tôi một cơ hội bù đắp, là món quà tốt nhất dành tặng cho tôi."
Đến trong thôn, cha Cố kéo xe bò để trước cửa nhà mình, trước tiên là sắp xếp cho mẹ Cố và ba đứa nhỏ vào trong nhà nghỉ ngơi, bọn họ đi vội hai ngày đường, người lớn trẻ nhỏ đều mệt lả rồi.
Tam Tam và Nhị Bảo ngủ luôn trên xe bò, được người lớn ôm trong lòng.
Lò lửa trong nhà sớm đã được đốt lên, rất ấm.
Còn cha Cố dẫn số người còn lại đi đến nhà Nhị Ngưu để nhận người thân.
Chiếc xe bò dựng tại một căn nhà cũ kỹ.
Hứa Cảnh Hồng nghiêm túc quan sát đánh giá xung quanh căn nhà không quá lớn này.
Đây là nơi con trai đã sống mười mấy năm ư?
Cố Đình Chu nhảy xuống xe gọi cửa. "Ai đó?”
Nhị Ngưu nhanh chóng khoác áo bông lớn lên mình, bước ra.
Mở cửa nhìn thấy là Cố Đình Chu đã gần hai năm không gặp, ánh mắt cậu ta sáng lên trông thấy rõ.
"Chú ơi, chú về rồi ạ! Thím và mấy đứa nhỏ đâu ạ?"
Cố Đình Chu vỗ đôi vai vạm vỡ của cậu ta cười một cái rồi nhường vị trí.
Lý Thanh Vận đi theo sau lưng Cố Đình Chu cũng nhìn cậu ta đánh giá: "Nhị Ngưu, cậu cao lên rồi, cường tráng hơn."
Bộ dáng vạm vỡ như nghé con kia, ai có thể hình dung được trước đây cậu ta ốm yếu gió thổi là bay.
Nhị Ngưu ngại ngùng gãi đầu: "Chú thím, mọi người nhanh vào ngôi."
"Lần này chúng tôi đến đây không phải ngồi chơi, chúng tôi mang đến cho cậu một niêm vui bất ngờ." Lý Thanh Vận đứng sang một bên, né chỗ cho hai cha con.
Nhị Ngưu nghi ngờ nhìn về hướng mấy người bên trên xe bò, niềm vui bất ngờ?
Hứa Cảnh Hồng nhìn thấy con trai, kích động đứng yên tại chỗ không biết nên làm sao cho tốt.
Đứa nhỏ này thật giống ông ấy lúc còn trẻ.
Chẳng trách đồng chí Lý vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.
Suốt đường đi trong lòng ấy từng bất an, tất cả mọi thứ có phải là sự thật, dù gì cũng quá bất ngờ.
Chỉ dựa vào duyên gặp mặt một lần, đã biết ông ấy đang tìm con, đây giống như lập kế hoạch trước hơn.
Cũng từng nghĩ qua, đây có phải âm mưu của đặc vụ, thu hút ông ấy mắc mưu. Hoặc là đứa trẻ mà người thợ sứ kia đem về quê không phải là con của ông ấy thì phải làm sao?
Nhưng quyết định cuối cùng của ông ấy, bất luận là núi đao biển lửa ông ấy cũng phải thử một lần.
Hơn mười năm qua, ông ấy đã tận hết nghĩa vụ vì Hoa Hạ, thành quả nghiên cứu của ông ấy đã bảo vệ vô số con dân Hoa Hạ, ông ấy không hổ thẹn với bất kỳ ai, chỉ thẹn với chính con trai của mình.
Chỉ một cái nhìn, trong lòng ông ấy đã nói với chính mình, đây chính là con mình, không sai.
Hai cha con bị ép chia ly hơn mười năm, mặt đối mặt nhưng không nhận ra nhau.
Nhị Ngưu còn cho là bọn họ mời khách về, còn nhiệt tình chào hỏi: "Mọi người nhanh vào nhà ngôi."
Cho đến khi mọi người đã vào trong nhà của Nhị Ngưu ngồi xuống.
Lý Thanh Vận kể cho cậu ta chuyện tình cờ xảy ra trên tàu lửa.
Nhị Ngưu mới chợt hiểu cảm giác quen thuộc với người đàn ông trung niên này là từ đâu mà có.
Bọn họ thật giống như đúc ra từ một khuôn.
Cậu ta không biết mình nên có phản ứng như nào, ngây ngốc ngồi yên tại chỗ không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận