Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 280 -

Chương 280 -Chương 280 -
Chương 280 -
Lý Thanh Vận cắt hai cân thịt dê, lại gói bên ngoài một ít kim chi chính mình làm, còn có mấy cân gạo cùng mấy cân đậu rang chính mình làm, để bọn họ mang về xem như quà đáp lễ.
"Chị à, lúc em kết hôn chị đã cho em nhiều thứ tốt như vậy, vốn dĩ em đã rất thẹn thùng rồi, thiếu chị nhiều như vậy, làm sao em có thể trả được! Mấy thứ này em chắc chắn không thể nhận."
Trình Hoài Sơn cũng ở bên cạnh nói đỡ: "Chị cả, em và Thanh Hoan đều đã nhận quá nhiêu tâm ý của chị rồi, sao có thể để chị tiêu pha nữa chứ."
Của hồi môn của Thanh Hoan, sau khi nhìn thấy, đến cả Trình Hoài Sơn cũng thổn thức một trận, gia đình bình thường, cha mẹ đều rất hiếm khi chuẩn bị của hôi môn phong phú như vậy, càng đừng nói đến chị em, tặng thêm một chút đồ trang điểm đã là quý lắm rồi.
Hơn nữa, bọn họ còn là kết hôn lần thứ hai, có thể nói chị cả đã suy nghĩ mọi thứ quá chu toàn để Thanh Hoan có một cuộc sống tốt đẹp sau này, là một người chị thật sự rất đáng kính trọng.
“Nhìn em nói này, giữa chị em có cái gì mà trả với không trả. Các em được sống tốt, chị đã rất vui rồi."
Mấy người lôi kéo nhau một lúc, cuối cùng Thanh Hoan chỉ có thể đồng ý cầm kim chỉ đi, kim chi mà chị cả làm ăn rất ngon, những thứ khác thì không lấy.
Trình Hoài Sơn sức lực lớn, sống chết không chịu nhận, Lý Thanh Vận cũng không còn cách nào với bọn họ, chỉ có thể nhìn theo bọn họ đi xa.
Bên kia
Từ khi bán nhân sâm được tiền, trong lòng Điền Mỹ Tuyết cũng tự tin hơn nhiều.
Cô ta lén đặt mua một số nhu yếu phẩm cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày cho nhà mình, hai mẹ con đóng cửa sinh sống, so với lúc trước khi còn ở với Trân Dũng, không biết tốt hơn biết bao nhiêu.
Điều đầu tiên Điền Mỹ Tuyết làm sau khi có tiền chính là đưa Trần Nghị đến trường tiểu học công xã học tập, tuy rằng chậm mấy tháng, nhưng trước kia bản thân Điền Mỹ Tuyết cũng đã dạy cậu bé một ít, có chút nền tảng, giáo viên miễn cưỡng nhận lấy.
Là một người phụ nữ có đọc sách, Điên Mỹ Tuyết biết rõ tâm quan trọng của việc được học hành, tương lai sau này của cô ta đều trông cậy vào Trân Nghị, khổ cái gì không thể khổ vì con cái.
Hơn nữa, cô ta từng nghe Cố Đình Hoa nói rằng, con trai cả của Cố Đình Chu, cũng học lớp một ở công xã. Con trai của cô ta, làm sao có thể so sánh thu con trai của người phụ nữ kia được.
Điên Mỹ Tuyết ân cần dạy bảo con trai, khi đến trường học nhất định phải nỗ lực học tập, ít nhất phải vượt qua thằng oắt con nhà họ Cố đó.
Sau cái chết của con trai mình, ban đầu cha mẹ nhà họ Trần chỉ là thương tâm, có chút bất mãn đối với Điền Mỹ Tuyết, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Dân dần ngày tháng trôi qua, bình tĩnh lại, lại nghe những lời khuyến khích của con dâu cả, cảm thấy con trai nhà mình đi rồi, con dâu và mình cũng không đồng quan điểm, cháu nội cũng không thân thiết với nhà mình, căn nhà lúc trước sửa sang lại cho con trai kết hôn, cũng nên thu hồi.
Lỡ đâu sau này Điền Mỹ Tuyết tái hôn thì quyền sở hữu của căn nhà đó vẫn là một vấn đề, không bằng hiện tại thu hồi, nhà mình không bị tổn thất gì. Thế cho nên mẹ Trân đã năm lần bảy lượt tới đây nhắc nhở Điên Mỹ Tuyết đi tìm chỗ nào đó chuyển đi càng sớm càng tốt, căn nhà này là bọn họ xây lại cho con trai, hiện tại con trai đi rôi, bọn họ muốn lấy lại căn nhà.
Điên Mỹ Tuyết mỗi lân đầy khóc đến không thành tiếng, cầu xin bà ta thư thả cho bọn họ ở lại đến đầu xuân sang năm, hiện tại thật sự không có nơi để đi, chỗ nào trời cũng lạnh cóng.
Trân Nghị cũng theo mẹ của mình khóc lóc thảm thiết.
Khiến cho mẹ Trần cũng ngại không dám cưỡng ép đuổi bọn họ dọn đi, chuyện này cũng tạm thời bị gác lại.
Lúc này, chuyện Điền Mỹ Tuyết đưa con trai đi học, đã bị con dâu cả nhà họ Trân phát hiện, lập tức liền bắt đầu khua môi múa mép, nói cái gì mà cho con đi học là có tiền rồi, để cho bọn họ dọn ra ngoài sẽ không có tiền kêu khổ. Chính là muốn ăn vạ trong ngôi nhà này không trả.
Mẹ Trần vốn là người lỗ tai mềm, điêu này còn phải nói, tuy rằng cho cháu nội đi học là chuyện tốt, nhưng con trai của bà ta không còn nữa, ai biết sau này cháy nội đi theo nhà ai, dù sao bà ta cũng đã già rồi, bản thân không muốn nuôi con nhỏ, ai muốn đi thì đi.
Lợi ích của chính mình mới là điều quan trọng.
Không phải sao, vừa nghe nói đến tin Trân Nghị vào công xã học tập, bà ta đã vô cùng lo lắng vội chạy đến nhà Điền Mỹ Tuyất.
"Điền Mỹ Tuyết, lăn ra đây cho bà mày!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận