Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 205 -

Chương 205 -Chương 205 -
Chương 205 -
Nghe chị gái nói như vậy, Thanh Hoan rất cảm động, biết chị làm vậy là vì tốt cho mình, cũng bắt đầu suy nghĩ.
Mặc dù trước đó cô ấy đã quyết định ra ngoài sống cuộc sống tự lập, không muốn liên lụy tới chị cả. Nhưng hộ khẩu hiện tại của cô ấy ở nhà họ Hàn, cô ấy chỉ có thể quay về đó, nhà họ Hàn xảy ra chuyện như vậy, cô ấy không biết người trong thôn sẽ đối xử với mình như thế nào, trong lòng cô ấy rất bất an.
Hơn nữa, cô ấy cũng biết những góa phụ sống một mình trong thôn rất khó khăn, vất vả kiếm điểm công tác để đổi lương thực, nếu hơi không chú ý đã bị trộm mất, thỉnh thoảng sẽ có những người nghịch ngợm đêm đến gõ cửa trêu chọc, bị bắt nạt cũng không dám nói ra, sợ bị trả thù.
Sống một mình thật sự không đơn giản như một câu nói, nghĩ đến điều này cô ấy cũng rất sợ hãi, nhưng cô ấy không còn lựa chọn nào khác tốt hơn, cũng không còn nơi nào khác để đi.
Nếu đúng như chị cô ấy nói là người tốt, cô thực sự có thể chấp nhận được, cô có thể làm việc, có thể chịu khổ, không sợ nghèo, không sợ mệt, chỉ cần người kia sống tốt, không đánh đập hay chửi mắng cô ấy, cô ấy nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi trải qua những khó khăn này, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc được người ta trân quý trong lòng bàn tay, cuộc sống bình thường của người thường là một cuộc sống tốt đẹp nằm ngoài tâm với của cô ấy.
"Chị, em đồng ý, em biết tâm ý của chị. Có lẽ đây là con đường duy nhất của em, chỉ là em muốn gặp nói chuyện với anh ấy trước rồi mới quyết định. Em không sợ nghèo, cũng không sợ khổ, em chỉ sợ giống như Hàn Quốc Đống thôi."
Đây là bóng ma tâm lý suốt đời của cô ấy, không thể nguôi ngoai, đến tận bây giờ vào ban đêm, cô ấy vẫn mơ thấy mình bị người nhà họ Hàn treo lên đánh đập, khóc hô cũng không có ai đến cứu cô ấy.
"Đương nhiên rồi, chị cũng sẽ giúp em kiểm tra, xác định người đó không có vấn đề gì, chị mới có thể gả em cho cậu ấy, nếu không được, thì lại tiếp tục, chúng ta không vội, một ngày nào đó chị cả nhất định sẽ tìm được một người bạn đời tốt cho em, sẽ không để em sống cuộc sống như trước nữa. Được rồi, giờ em có thể an tâm ở đây được chưa? Đừng nghĩ đến việc ra ngoài sống một mình, tính tình em mềm yếu như vậy, chị sự lo lắng em sẽ chịu ủy khuất, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn." Lý Thanh Vận lau nước mắt cho cô ấy.
"Được, em nghe chị, chị sẽ không hại em." Thanh Hoan nín khóc mỉm cười.
"Chị đã nhờ người gửi thư cho Thanh Duyệt, nói cho em ấy biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, bảo em ấy khi nào rảnh về thôn ấn dấu vân tay vào đơn cắt đứt quan hệ, lúc đó em ấy cũng sẽ đến Cố Gia Lĩnh, đến lúc đó chúng ta ở cùng một chỗ tâm sự việc này sau."
"Được.'
Trong khi hai chị em đang trò chuyện, ở phòng phía đông Cố Đình Chu cũng đang "tra khảo" Đại Bảo.
"Cố Yến Lễ, con nói thật đi, hôm nay có chuyện gì mà ngày mai không muốn đi."
Đại Bảo có chút sợ hãi trước ánh mắt của cha mình, thật sự không lay chuyển được, chỉ có thể thành thật thú nhận: "Cha, bà cô của con phải bị kích thích gì không, trước kia cô ấy đối xử với chúng con không quá tốt, nhưng cũng được đi. Hôm nay cô ấy giống như ăn phải thuốc súng, Nhị Bảo khóc hai tiếng, cô ấy nói nhao nhao không yên, bảo Nhị Bảo im lặng, nói ồn ào chết đi được, bảo con ôm nó ra ngoài, lúc đó con muốn đưa Nhị Bảo về nhà, nhưng cửa chính bị khóa, con không có chìa khóa nhà. Sau đó, đến trưa, cô ấy cũng ăn bánh bao mẹ đưa, một mình cô ấy ăn bốn chiếc bánh bao lớn, ăn xong còn nói cứng, nước sốt trứng cũng khó ăn. Cha đừng nói cho mẹ con biết, với tính tình kia của mẹ, không chừng lại tổn thương cô ấy, cô ấy đang mang thai, đừng gây chuyện với cô ấy, cô ấy thật sự là mắc nợ mà, nói gì nói, con cũng không thích nghe. Ngày mai có đánh chết con cũng không đi qua đó đâu, mẹ làm đồ ăn ngon như vậy, mới không cho cô ấy chiếm tiện nghi."
Đại Bảo không biết hai nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì, khi cãi nhau, thằng bé và Đại Ni bọn chúng đều ở nhà, vê đến nhà họ cũng không nói gì trước mặt đứa nhỏ, chuyện người lớn không liên quan gì đến trẻ em.
Đại Bảo hôm nay quả thực rất tức giận với cô thằng bé, thằng bé đau lòng cho em trai mình, đồng thời cũng đau lòng cho lương thực của gia đình mình.
"Được, cha biết rôi, Đại Bảo làm như vậy là đúng rồi, cô ấy không thích chúng ta, chúng ta cũng không để tâm đến cô ấy. Con đi tắm rửa rồi ngủ đi, cha nói với mẹ con, ngày mai chúng ta không về nhà cũ nữa."
Cố Đình Chu chấp nhận ý kiến của đứa nhỏ, anh biết em gái vì chuyện cãi nhau trước đó của hai người, mà giận chó đánh mèo lên đứa nhỏ, đã lớn tuổi nhưng cô ta vẫn so đo với một đứa nhỏ, anh rất thất vọng về đứa em gái này.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận