Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 236 -

Chương 236 -Chương 236 -
Chương 236 -
"Được rồi, được rồi được rồi, mau ngủ đi, đừng đánh thức con cái." Anh cả Cố vội vã kéo chăn che đầu lại, thế giới lúc này mới yên tĩnh lại.
"Không ngủ, Cố Đình Xuyên, mau dậy đi, em vẫn còn chưa tin được, đời này em nhất định phải có con trai, người thây thuốc kia đã nói, chỉ cân em uống thuốc điều trị cơ thể tốt, nhất định sẽ có thai." Chị dâu cả Cố đặt mông ngồi trên lưng anh cả Cố, mạnh mẽ kéo anh ta dậy, tất nhiên hai người xảy ra một số chuyện không thể miêu tả đến.
Bên kia.
Cha Cố mẹ Cố cũng nằm trằn trọc trên giường.
"Lời thằng cả nói nhắc nhở em, nhà của thằng hai cũng đã có chút cũ, nếu không thì thừa dịp thằng cả xây nhà lần này, cũng bảo thằng hai cùng nhau xây một căn nhà gạch ngói đi? Sau khi nó từ quân bộ quay về, chúng ta có thể giúp đỡ chăm sóc nó a, xây thêm mấy gian, sau này hai đứa con cưới vợ cũng có thể ở đó, nhà gạch ngói rất rắn chắc, nửa đời sau này cũng không cần phải xây lại nữa." Mẹ Cố đột nhiên nhớ tới chuyện này, lập tức nói.
"Vậy ngày mai em đến hỏi ý của bọn nó một chút. Cha Cố nhẹ giọng lẩm bẩm, ngay sau đó, trong phòng truyền đến tiếng ngáy của ông.
Ngày hôm sau.
Lý Thanh Vận vẻ mặt kinh ngạc câm lấy một xấp tiên mẹ Cố nhét vào trong tay cô, hôm nay là ngày tốt gì vậy, lại có người đưa tiền cho cô.M u a e b oo k g i a r e l ien he Z A LO : 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
Mẹ Cố kể lại sự tình trong nhà vào ngày hôm qua, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến cuối cùng bọn họ lại đi đến bước đường phân gia này, càng không nghĩ tới, bọn họ lại trả lại cho nhà mình một khoản tiên lớn ba trăm đồng, thật sự là không dễ dàng mà.
Cha Cố mẹ Cố đều là người cha mẹ thông minh, cũng nhìn ra được, con cái đã lớn, một mực mù quáng giữ bọn họ bên người, mới là hại bọn họ, thằng hai là ví dụ tốt nhất, con cái tự mình xông pha, mới có thể đi càng xa càng cao hơn.
"Thanh Vận a, số tiên này đáng lẽ nên đưa cho con từ lâu rồi thế nhưng năm đó con làm việc thực sự không có quy tắc, mẹ và cha con sợ con đánh mất, nghĩ rằng sẽ giữ lại để cho hai đứa con trai con cưới vợ, hiện tại ngay trước mặt thằng hai, mẹ giao số tiên này cho con, sau này các con sống thật tốt vào."
Trong khoảng thời gian quan sát này, mẹ Cố phát hiện, người vợ thằng hai là một người thành đạt, bà cũng yên lòng, tương lai tốt hay xấu, tóm lại đều do những người thanh niên này quyết định.
"Tiên này nếu đã giao cho hai người, cha mẹ liền giữ lại để dưỡng lão đi, nuôi anh ấy cũng không dễ dàng gì." Lý Thanh Vận cũng không quan tâm đến, ba trăm đồng tuy rằng nhiều, thế nhưng trong không gian của cô có đến mười vạn đồng, chút tiền này cô vẫn bỏ được, tấm lòng cao cả của mẹ Cố này khiến cô rất cảm động.
"Đúng vậy, cứ coi như đây là số tiền dưỡng lão chúng con đưa cho hai người đi." Cố Đình Chu cũng nói.
"Hai chúng ta vẫn còn, tiền xây nhà cho anh trai con cũng không thiếu, mẹ và cha con vẫn có còn có thể kiếm tiền, có thể đợi đến khi chúng ta già rồi bàn đến chuyện dưỡng lão này. Thằng hai, mấy năm nay con cũng rất cực khổ, nuôi một nhà như thế này, không dễ dàng, chúng ta còn chưa cho con một phân tiền nào, tiền nuôi gia đình đều là do con kiếm được, mấy năm nay con đã nuôi thằng cả rồi, con đừng oán trách cha mẹ là được. Mẹ và cha con đã thương lượng qua, tách ra với anh trai con cũng tốt, nó cũng đã hơn ba mươi rồi, phải tự có trách nhiệm với gia đình của nó, sau này tiên của mẹ và cha con kiếm được, sẽ cấp cho hai đứa Đại Bảo Nhị Bảo đọc sách, cưới vợ." Nói xong, mẹ Cố liên mạnh mẽ nhét tiền vào trong tay của Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận nhìn Cố Đình Chu một chút, anh ra hiệu cho cô nhận lấy.
Kỳ thực số tiên này chính là đưa cho cha Cố mẹ Cố, bọn họ không cần phải trả lại tiên cho vợ chồng son, thế nhưng bọn họ giao lại, cũng là bày tỏ thái độ của bọn họ.
Trong một gia đình, không có khả năng yêu cầu sự công bằng tuyệt đối được, cha mẹ vẫn luôn cố gắng cân nhắc, con cái có thể kiếm được tiền thì sẽ ít nhúng tay vào hơn, lại tận lực che chở có đứa trả yếu hơn một chút, đây là căn bệnh chung của cha mẹ. Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu cũng hiểu được, bọn họ không thiếu ít tiền này, bọn họ chỉ muốn bày tỏ thái độ và tôn trọng, chỉ cân cha Cố mẹ Cố không coi nhẹ nỗ lực của bọn họ là tốt rồi, đầu là người trưởng thành, đâu cần để những người lớn tuổi hỗ trợ nữa chứ.
"Hai người chỉ cần chiếu cố tốt bản thân là được, không cần quan tâm đến Đại Bảo Nhị Bảo, chúng con sẽ sắp xếp tốt cho chúng. Cố Đình Chu không được tự nhiên nói.
Mẹ Cố nhìn thái độ của bọn họ, thâm nghĩ, hai người này mỗi ngày đều ăn rất nhiều, chẳng lẽ còn tiết kiệm được không ít sao? Nhìn thái độ của hai người, cũng không thèm quan tâm đến ba trăm đồng này à? Thế nhưng như vậy bà cũng yên lòng, nói rõ rằng hai người đã lén tính toán xong từ trước rồi.
Nghĩ đến đây, bà liền nói chuyện xây nhà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận