Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 173 -

Chương 173 -Chương 173 -
Chương 173 -
Tôn Đại Hà cũng đã chờ đợi mòn mỏi, từ sáng sớm anh ta đã đạp xe từ thị trấn xuống nhà em họ, chỉ sợ đến muộn, tối hôm qua nghe em họ nói đến cọc làm ăn lớn này, anh ta đã quyết tâm nhất định phải bàn bạc được cuộc làm ăn này.
“Đã sớm nghe nói em có hai đứa con, thật không ngờ thế mà đã lớn như vậy rồi, đây là anh họ của chị, Tôn Đại Hà, anh Đại Hà, đây là em gái em, tình hình cụ thể hai người cứ bàn bạc với nhau là được, em đi về đi làm đã nhé."
"Được, không thiếu của em được đâu, yên tâm đi. Tôn Đại Hà cười cười tiễn em gái ra cửa, rồi lại đóng chặt cửa lại.
Tôn Đại Hà rót nước cho cả hai trước tiên, hàn huyên đôi ba câu, rồi lấy túi kẹo trái cây cho Đại Bảo, bảo bé đưa em trai ra ngoài sân chơi. Lúc này ba người mới vào gian nhà chính để bàn chuyện.
"Cô gái, có thể kiểm hàng một chút không?" Tôn Đại Hà không hổ là người làm ăn, chỉ từ đôi ba câu, giao lưu ánh mắt đã có thể nhìn ra người quyết định trong nhà bọn họ là Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận đã cất đồ vào trong làn, cô mở vải bọc giỏ ra, phía dưới xếp hơn hai mươi hộp nhung, lại thêm một hộp đây màu sắc, tổng cộng có hai mươi tám hộp.
Đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải, Omega, Bailangduo, Titoni, có mấy nhãn hiệu, của nam của nữ đều có, còn có mười mấy chiếc đồng hồ bỏ túi hiệu Omega, vẫn còn mới tinh chưa bóc vỏ và nhãn, bởi vì là hàng bắt chước, kỹ thuật đời sau thì lại càng tốt hơn, nhìn không ra điểm khác biệt gì.
Lý Thanh Vận có tổng cộng hai mươi chiếc đồng hồ đeo tay, mười chiếc đồng hồ bỏ túi, cô giữ lại một đồng hồ nam một đồng hồ nữ cho mình và Cố Đình Chu, còn mười tám chiếc đồng hồ đeo tay và mười chiếc đồng hồ bỏ túi đều đem đi bán.
Đôi mắt Tôn Đại Hà sáng lên khi nhìn thấy giỏ đồng hồ, nhất thời không biết nên câm cái nào lên.
Anh ta kích động kiểm tra hàng hóa, anh ta lấy giấy và búi, viết viết vẽ vẽ gì đó, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cũng không làm phiền anh ta, tự mình uống nước nghỉ ngơi.
Mấy phút sau, anh ta đưa tờ giấy cho Lý Thanh Vận nói: 'Em gái à, hai vợ chồng nhìn xem, đây là tên và số lượng hàng trong giỏ, còn có giá bán thông thường của chúng tôi tại xã cung tiêu, theo giá này, tôi sẽ thêm năm mươi đồng mỗi chiếc coi như là biểu hiện lòng thành của tôi."
Lý Thanh Vận cầm lấy nhìn qua, giá cả của mỗi chiếc đồng hồ vào khoảng một trăm đến một trăm mười lăm đồng.
Cô lại đưa cho Cố Đình Chu, Cố Đình Chu nhìn xong thì nói thẳng: "Quá thấp, ít nhất những thứ này anh có thể bán gấp đôi."
"Người anh em này, sao có thể vậy được, chúng tôi cũng kiếm tiên khổ cực mà, thật sự không nhiều." Tôn Đại Hà thâm nghĩ thế mà người này cũng có hiểu biết, những chiếc đồng hồ này khi bán ở chợ đen quả thật có thể bán giá gấp đôi, có điều anh ta không để lộ ra, tiếp tục vòng vo.
"Nói giá thật đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể nghĩ cách khác." Cố Đình Chu cũng không nhượng bộ, lấy ra khí thế lúc bình thường huấn luyện binh sĩ, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như bàn chuyện làm ăn, mà giống như đi đánh trận hơn.
Lý Thanh Vận nghĩ, may mà vừa rồi mình không mở miệng đồng ý, thật ra cô đã rất hài lòng với giá mà Tôn Đại Hà đưa ra, không ngờ bản thân vẫn đánh giá thấp giá trị của đơn hàng này.
Ở đời sau, bọn chúng chỉ là một đống sắt vụn vô dụng, cho không người ta cũng chẳng thèm, nhưng ở những năm sáu mươi thời kì công nghiệp vô cùng lạc hậu, thì đó chính là đồ quý mọi người tranh nhau mua.
Tôn Đại Hà hơi bị trấn áp bởi khí thế của Cố Đình Chu, không hổ là quân nhân, khí thế này khiến người ta không dám khinh thường.
Anh ta đành phải cười xòa: "Mỗi cái sáu mươi, đây là giá thấp nhất rồi, không thể hơn được nữa, cũng phải để cho tôi kiếm chút chứ đúng không? Tôi bán đồng hồ cũng cần phải gánh thêm nguy hiểm, không chú ý chút thôi là sẽ bị bắt ngay, hơn nữa mấy cái đồng hồ này cũng không thể bán hết trong một ngày, thật sự cũng không dễ dàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận