Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 53 -

Chương 53 -Chương 53 -
Chương 53 -
Bình thường hai mẹ con hay ngồi ngoài bàn ăn dưới hiên ăn cơm, nhưng vì sức khỏe Cố Đình Chu không được tiện, nên cô sắp xếp sang bàn sưởi trong phòng.
Hai người nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt ở trên bàn lò, cảm thấy bụng mình đang kêu réo ầm ï hết cả lên. Hai ngày nay đi đường họ chỉ ăn toàn lương khô, thỉnh thoảng ăn chút mỳ, nhưng cũng là kiểu đậm đà miền Bắc.
"Chị dâu, không ngờ chị còn biết làm thịt đảo đó, vừa ngửi mùi cái là thấy thơm rồi." Giang Phàm vừa nói vừa giơ ngón cái lên.
Sao không biết làm cho được, dùng cả tương đậu biện Tứ Xuyên và chao chính tông ở trong không gian để làm ra món thịt đảo ngon tuyệt này mà.
Cố Đình Chu cũng thấy khó hiểu, miến thịt lợn hâm còn được coi là món ăn bình thường, chứ món thịt đảo này chưa thấy cô làm lần nào.
"Thích là tốt rồi, tôi nghĩ các cậu là người miên Nam nên chắc không quen đồ ăn miền Bắc, vừa hay tôi cũng biết làm vài món đơn giản của miền Nam, cũng là học được của người khác cả thôi. Mọi người mau thử xem có vừa miệng không.”
Nói xong, cô câm bát cơm trước mặt Cố Đình Chu lên, gắp giúp anh vài món ăn. Anh chỉ bị thương ở chân nên nửa trên không có trở ngại gì với việc ăn cơm, tuy nhiên lúc ăn vẫn cần chú ý ăn đồ thanh đạm, nên cô không gắp cho anh những món cay.
Cố Đình Chu nhận lấy bát cơm một cách tự nhiên, nhân tiện còn nói một câu: 'Em cũng đừng làm việc nữa, mau đưa Đại Bảo ra ăn đi."
Hai người Giang Phàm ăn được mấy đũa cơm, chỉ cảm thấy món thịt đảo này vừa ngon tuyệt cú mèo vừa hao cơm, miến hâm lại thấm vị, ăn thêm một miếng rau trộn đậu đũa thanh mát giải ngấy, chỉ có thể nói là tuyệt vời.
Hai người cũng phụ họa với Cố Đình Chu: "Chị dâu, chị nấu ăn ngon thật đấy, sắp vượt mặt cả tiệm cơm quốc danh luôn rồi, mau đưa bé đến ăn đi chị."
"Đây rồi, mọi người cứ ăn trước đi."
Sau khi để Đại Bảo ngồi ngay ngắn bên cha mình, Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo uống sữa trước, tiếp đó lại thay tã, đưa cậu bé lên giường chơi đồ chơi rồi cô mới ngồi xuống ăn cơm.
Trong lúc nhất thời, quanh bàn cơm chỉ còn lại tiếng bát đũa. Ba người đàn ông vừa phải ăn uống kham khổ sau chặng đường dài, khó khăn lắm mới được ngồi xuống ăn bát cơm nóng, đã thế còn được ăn mấy món vừa miệng nên ăn như bão táp, song tướng ăn vẫn khách khí hơn khi ăn ở trong quân đội nhiều. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Đại Bảo vẫn còn hơi sợ người lạ, thấy hai người lạ mặt thì rụt rè đôi chút, bởi vậy thằng bé nghiêm túc ăn cơm, không ho he lời nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Lý Thanh Vận vừa chăm sóc Cố Đình Chu vừa cho Đại Bao ăn, lâu lâu lại bắt chuyện với hai người Giang Phàm. Cả khách cả chủ ai nấy đều vui vẻ, chẳng mấy lâu sau đồ ăn đã sạch bong.
"Chắc hai anh em đi đường vất vả rồi, tôi đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi rồi, hai anh em vào nghỉ đi." Lý Thanh Vận nói xong thì đưa hai người vào trong phòng phía Tây nghỉ ngơi.
Hai người vốn đã mệt lử nên không nói năng gì thêm nữa, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Đến khi quay trở lại phòng phía Đông, Đại Bảo đang bận bịu dọn dẹp bát đũa, Nhị Bảo thì chẳng biết đã chạy đến bên Cố Đình Chu từ bao giờ, hai cha con cứ mắt to trợn mắt nhỏ.
Chỉ còn lại người nhà mình, Lý Thanh Vận lại không biết nói sao cho ổn, thế nên không còn hoạt bát như lúc mời khách.
Trước đây nguyên chủ đã sống với người đàn ông này thế nào vậy? Hình như luôn dùng giọng điệu lấy lòng, chuyện gì cũng theo ý của anh.
Dù sao Cố Đình Chu cũng là cây ATM tự động, còn là người mà cô ấy luôn mến mộ, anh không những từng cứu mạng cô ấy mà còn cứu cô ấy khỏi mối nguy bị bán đi.
Lý Chiêu Đệ là thật lòng thích Cố Đình Chu.
Lý Thanh Vân lại không có chút cảm giác nào với ông chông hờ này, nên cô không biết phải chung sống ra sao, thôi cứ để tanh bành theo tự nhiên đi. "Đại Bảo, con đi gọi bà con đến đây đi, mẹ muốn nói chuyện với bà ấy chút chuyện.”
Đại Bảo vâng một tiếng rồi chạy như bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận