Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 111-

Chương 111-Chương 111-
Chương 111 -
"Thế này đi, nếu cháu nhất quyết phải cho thì mỗi cân thịt cứ đưa thêm một hào là được, hai hào nhiều quá."
"Vậy cháu cảm ơn thím Giang." Kết quả này làm cho hai người đều vui vẻ.
Lý Thanh Vận trò chuyện với thím Giang thêm một lát, sau khi thống nhất rằng sáng mai sẽ lấy một cân thịt và một miếng gan lợn, cô đưa cho bà ấy một đồng tiên cọc rồi hỏi thăm về việc lợp lại mái nhà, sau đó Lý Thanh Vận ra vê.
Thín Giang bảo cô cứ đến tìm anh cả Cố là được, anh cả Cố rất giỏi trong việc lợp mái nhà.
Việc này cô không rõ lắm, trong sách không viết những chuyện tỉ mỉ như vậy, ngay cả nguyên chủ cũng không biết rõ tay nghề của anh chồng mình.
Ban đầu cô không định làm phiền đến bên kia, cô sợ chị dâu cả Cố sẽ lải nhải. Nhưng nếu bất đắc dĩ quá thì vẫn phải tìm tới anh cả, làm gì có chuyện rõ ràng trong nhà mình có người biết làm mà lại tốn tiên mời người ngoài, cùng lắm thì lúc đó cô sẽ cho anh cả nhiều lợi ích một chút để bịt miệng chị dâu cả Cố.
Thế là Lý Thanh Vận vui vẻ quay về nhà.
"Em đã hẹn với thím Giang rằng sáng mai sẽ lấy một đợt thịt và gan lợn, thứ này bổ máu nên hai người phải ăn nhiều một chút nha. À mái nhà của chúng ta cũng nên thay mới, nếu không mùa mưa năm nay nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị dột. Thím Giang nói anh cả rất giỏi trong việc lợp lại mái nhà, nhưng em thân là em dâu lại không tiện nói chuyện với anh ấy, cho nên chuyện này giao cho anh nhé. Nhà vệ sinh của nhà mình vừa ướt, vừa tối lại trơn cũng là một vấn đề, em rất sợ ngày nào đó anh và Phán Đệ bị trượt chân ngã trong nhà vệ sinh, cho nên nhà vệ sinh cũng phải sửa lại. Tối nay em sẽ gọi anh cả đến, anh hãy nói với anh ấy về chuyện sửa nóc nhà, đến khi làm xong chúng ta trả tiên cho anh ấy cao một chút, dù sao cũng làm mất hai ngày công điểm của người ta, nhân tiện nhờ cha làm cho Phán Đệ một cây gậy luôn. Lý Thanh Vận giơ ngón tay liệt kê từng kế hoạch về việc trong nhà.
Cố Đình Chu cầm quạt hương bồ quạt cho cô, vẻ mặt vui vẻ.
"Được, mọi chuyện đều nghe theo em hết, vợ vất vả rồi. Tiếc là chân anh bị thương nếu không những chuyện đó anh có thể tự làm được." Cố Đình Chu tiếc nuối nói.
“Anh đừng có lộn xộn, anh ngoan ngoãn dưỡng thương đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với em rồi." Lý Thanh Vận vội vã khuyên nhủ, cô sợ anh làm xằng làm bậy mà không lo cho sức khoẻ của mình.
'Lúc nãy em mới nghe thím Giang nói bây giờ có thể bắt đầu hái các loại đặc sản trong núi rôi, hai ngày nay, sau giờ tan tâm có rất nhiều người đến Linh Tử để hái thông, việt quất, cà tím rừng, nho rừng, sơn đinh tử và nấm dại. Em chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, mặc dù hồi đó em sống chung với bà nội ở nông thôn nhưng không hề được trải nghiệm những chuyện thú vị này. Em đã hẹn với thím Giang sáng mai sẽ đi chung, lúc đó anh ở nhà trông chừng hai đứa nhỏ nhé. Còn nữa, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị củi lửa cho mùa đông, trong nhà chúng ta không có lao động là đàn ông, cho nên trước đây nguyên chủ thường bảo Nhị Ngưu trong thôn mỗi tháng đưa củi tới một lân. Nhị Ngưu sắp đưa củi của tháng này đến rồi, đến lúc đó em sẽ bảo cậu ta chuẩn bị củi lửa dùng trong mùa đông này giúp nhà mình rôi mình trả tiên cho cậu ta." Nhị Ngưu cũng là một đứa nhỏ tội nghiệp, hiếm khi thói lười biếng của Lý Chiêu Đệ lại làm được một việc tốt.
Sau khi mở lòng, Lý Thanh Vận không còn ngụy trang trước mặt Cố Chu Đình nữa, giống như nói mãi không hết chuyện vậy.
Cố Đình Chu vui vẻ nghe cô sắp xếp, anh cứ nhìn chằm chằm đôi môi đang mấp máy liên tục của cô.
"Em đi theo chơi một lát là được rồi, trên núi không tốt đẹp như em nghĩ đâu, em phải bám sát mọi người, đừng để bản thân bị lạc, sự an toàn của em là trên hết. Về phía Nhị Ngưu, em nói vậy rất đúng, chúng ta nên giúp đỡ cậu ta nhiều một chút để tạo mối quan hệ tốt, thân thế của Nhị Ngưu không đơn giản đâu." Cố Đình Chu nhắc nhở.
"Thân thế của Nhị Ngưu rất đặc biệt sao? Trong sách không hề đề cập đến việc này. Nhưng cũng chả sao, dù gì em cũng không có việc gì muốn nhờ cậy người ta, chúng ta tự dùng đồ của mình là yên tâm nhất. Em biết rồi, em sẽ cẩn thận, anh cũng đừng xem thường em quá, anh cứ chờ đi, chắc chắn ngày mai em có thể hái được một sọt đặc sản núi rừng về." Lý Thanh Vận không chịu thua kém mà nói.
"Được, anh sẽ chờ." Cố Đình Chu cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận