Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 471 -

Chương 471 -Chương 471 -
Chương 471 -
Ngay từ nhỏ, Trân Hoa Anh đã là một cô bé Tứ Xuyên chuẩn chỉ, dám yêu dám hận, nếu không hợp với nhau sẽ nhe nanh múa vuốt, để những đứa trêu chọc cô không chết cũng phải trây da tróc vảy.
Vì mẹ bận làm ăn, cô trở thành lão đại trong nhà, quản lý hết em trai em gái, quả thực là một cô gái có cá tính mạnh từ nhỏ.
Song, tài nghệ nấu ăn của cô đúng là trò giỏi hơn thây, cô làm đồ ăn còn ngon hơn cả mẹ Phạm Tiểu Đan. Mỗi khi nhà cô mời khách, cô đều là người đứng bếp.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Kinh tế, Hoa Anh liền vào làm ở một xưởng sản xuất tương ớt.
Chịu trách nhiệm mảng giao dịch buôn bán. Hiển nhiên, cô sẽ là người tiếp Cố Nhị Bảo.
Cố Nhị Bảo vốn cũng là một đứa trẻ bất kham, khiến người ta phải đau đầu.
Theo lý mà nói thì hai người có bắn đại bác cũng không tới gân nhau.
Nhưng, Cố Nhị Bảo có tật xấu là cứ bận bịu là lại quên lên quên xuống.
Mấy lần gặp mặt Trân Hoa Anh, anh đều quên ăn cơm. Vì vậy, mỗi khi tới đây, cô luôn chủ động chuẩn bị thức ăn cho anh.
Ban đầu, Cố Nhị Bảo còn ỡm ờ không chịu nhận.
Chờ đối phương đi vê mới lén lút nếm thử đồ ăn.
Lập tức mê mẩn.
Sau đó, Cố Nhị Bảo bắt đầu âm thâm tạo ra ra cơ hội để hai người gặp nhau, như thế thì Trân Hoa Anh sẽ mang thêm thức ăn cho anh. Kết quả, càng gặp mặt nhiều lần, hai người càng hiểu rõ đối phương, đôi nam nữ trẻ tuổi này cũng âm thầm yêu nhau mà không hề hay biết.
Trân Hoa Anh là người phát hiện tình cảm của mình trước.
Trong một lần đưa cơm, cô vô tình hiểu lâm Cố Nhị Bảo có quan hệ với một cô cấp dưới xinh đẹp, tưởng rằng hai người họ đang hẹn hò.
Trong khoảnh khắc đó, sự khó chịu và chua xót âm ỉ trong lòng mách bảo cho cô biết cô không muốn Cố Nhị Bảo thân mật với một cô gái khác như thế kia.
Cô nghĩ có lẽ mình đã thích Cố Nhị Bảo rồi.
Thích dáng vẻ nghiêm túc, chăm chú và cẩn thận làm trong công việc của anh, thích sự hăng hái, mạnh mẽ ấy.
Nhưng người ta đã có ý trung nhân mất rồi. Cô không còn cơ hội nữa.
Tuy Trần Hoa Anh là một cô gái mạnh mẽ nhưng cô có tính tự giác rất cao. Cô biết bản thân mình không xinh đẹp lắm, nhưng chỉ có thể là dễ nhìn.
Cô gái ở bên cạnh Cố Nhị Bảo vừa cao vừa trắng vừa xinh xắn, rất xứng đôi với anh ấy.
So ra thì mình tẻ nhạt hơn người ta rất nhiều.
Thậm chí còn chẳng xứng đáng có cơ hội cạnh tranh công bằng với người ta.
Đây là lần đầu tiên cô biết tự ti là thế nào.
Vì vậy, cô đè nén tình cảm trong lòng, tạm thời bàn giao công việc tiếp xúc đối tác cho người khác.
Kể từ hôm ấy, cô không bao giờ đưa cơm cho Cố Nhị Bảo nữa.
Trân Hoa Anh cũng có lòng tự tôn của riêng mình.
Cô cần thời gian và khoảng cách để quên mối tình tương tư không nên bắt đầu này.
Lần đầu tiên gặp mặt người thay thế, Cố Nhị Bảo có chút tiếc nuối. Đồ ăn mà Trân Hoa Anh làm quá hợp khẩu vị của ăn, nó có mùi vị của gia đình.
Ngày tháng dân trôi qua.
Cố Nhị Bảo có cảm giác tim mình như trống vắng một khoảng, thế nên anh mới kinh ngạc nhận ra dạo gần đây mình luôn bứt rứt và buồn phiên.
Mới đầu, anh chỉ cho rằng mình đói là vì thiếu đồ ăn do Trần Hoa Anh làm.
Nhưng vì sao anh đã ăn cơm, rất nhiều rất nhiều cơm mà vẫn cảm thấy trống trải, bất an.
Qua một thời gian dài, anh bỗng hiểu ra, thứ anh mong chờ không phải chỉ có thức ăn thôi, anh còn mong mỏi những khoảnh khắc ngắn ngủi được ở bên Trân Hoa Anh.
Những khoảnh khắc bên nhau thoải mái ấy đã ngấm sâu vào tận xương tưởng, khó có thể xoá nhoà.
Điều anh muốn là cái người tên Trân Hoa Anh.
Cố Nhị Bảo là một người mạnh mẽ quyết đoán, sau khi xác định mình để ý đến Trần Hoa Anh, khối đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng lăn đi được rồi.
Anh thừa nhận mình đã yêu cô gái nói một đằng nghĩ một nẻo, tuy ăn nói chua ngoa nhưng dịu dàng như đậu phụ kia.
Anh cũng đã lờ mờ nhận ra lý do khiến cô vắng mặt trong khoảng thời gian qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận