Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 295 -

Chương 295 -Chương 295 -
Chương 295 -
Trân Lập nhanh chóng duỗi tay ra bóp lấy cổ của cô ta, anh ta ấn người cô ta ở trên giường đất.
Anh ta cố ý biến giọng nói trở nên khàn khàn nói: 'Lấy tiền ra đây."
Điên Mỹ Tuyết biết bản thân đã bị lộ, cô ta vội vàng nhỏ giọng nói: "Trong nhà thật sự không có tiên, chỉ có một chút lương thực. Nếu anh thích thì cứ mang đo đi, cầu xin anh buông tha cho cô nhi quả phụ chúng tôi."
Một câu cô nhi quả phụ nhắc nhở Trân Lập, anh lấy một con dao đã chuẩn bị trước từ sau eo rồi chĩa vào cổ của Trân Nghị đang ngủ say.
"Đưa tiền hay là mạng sống của con trai cô?” Anh ta đang đánh cuộc, phụ nữ đều yêu thương con cái của mình.
"Tôi thật sự không có tiên." Điền Mỹ Tuyết khóc lóc cầu xin. Trân Lập dí con dao sắc nhọn tới càng lúc càng gân và dao gân sắp chạm vào cổ của cậu bé.
Điên Mỹ Tuyết quan sát khuôn mặt ngủ say của con trai và cả con dao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trong lòng cô ta đành phải đưa ra một quyết định rất khó khăn.
Tiền còn có thể lại kiếm lại được, nhưng mạng sống của bản thân và con trai của mình chỉ có một.
"Anh chờ một chút, tôi sẽ đưa tiên cho anh. Nếu anh vẫn không buông tha cho hai mẹ con chúng tôi thì chúng ta sẽ cá chết lưới rách."
Trên khuôn mặt của Trân Lập bên dưới lớp khăn quàng cổ nở một nụ cười đã thực hiện thành công được ý đồ. Quả nhiên là người phụ nữ kia không hề lừa gạt mình. Điền Mỹ Tuyết thật sự là một con cá lớn.
Anh ta gật đầu. Đây là lần đầu tiên Điền Mỹ Tuyết hận bản thân vì sao lại không chia tiền ra cất khắp nơi, mà lại để toàn bộ tiền ở cùng một chỗ. Vì thế, hiện tại cô ta cũng không thể lặng lẽ chừa lại một ít tiền lại.
Cô ta khó khăn lấy một cái túi vải từ trong lồng ngực ra. Vừa định mở túi vải ra, nó đã bị Trân Lập cướp đi. Anh ta vui mừng mở túi vải ra để xem qua, ở bên trong có một chồng đại đoàn kết thật dày. Không sai, chính là nó.
Anh ta trực tiếp cột miệng túi lại rồi nhét nó vào trong lồng ngực của mình.
"Anh tốt xấu gì cũng phải chừa lại chút tiên cho tôi mua kim chỉ gì đó với chứ." Trong lòng Điền Mỹ Tuyết đang rỉ máu. Nhìn thấy toàn bộ tiên của mình đều bị lấy đi, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà lên tiếng.
Trân Lập thấy cô ta như vậy, anh ta chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc trước, cô ta cảm thấy anh ta chướng mắt bằng mọi cách. Hóa ra, bởi vì vốn dĩ cô ta đã giàu đến chảy mỡ, mấy trăm đồng lận đó. Ai có thể ngờ rằng trong tay của một quả phụ lại có mấy trăm đồng đâu chứ.
Lần này, anh ta thật sự phải cảm ơn người phụ nữ xinh đẹp kia đã chỉ một con đường sáng cho bản thân.
Anh ta rút một đồng ra ném ở trên giường giống như đang bố thí. Sau đó, anh ta trèo tường bỏ trốn nhanh như một cơn gió.
Chỉ để lại một đống hỗn độn ở trong gió cho Điền Mỹ Tuyết.
Cô ta khóc không thành tiếng, cô ta vất vả lắm mới mang theo con trai lên núi suốt mấy ngày mới kiếm được chút tiên đó.
Cứ như vậy, qua một đêm đã không còn gì nữa rồi.
Trân Nghị bị tiếng khóc của mẹ mình đánh thức. Cậu bé không hề hay biết chuyện bản thân suýt chút nữa đã bước tới Quỷ Môn quan một chuyến. Cậu bé xoa đôi mắt rồi hỏi mẹ của mình làm sao vậy?
Điên Mỹ Tuyết chỉ cảm thấy bi thương chảy ngược vào lòng thành sông. Vì sao số của cô ta lại khổ như vậy? Cô ta đã phải chịu đựng những chuyện đau buồn và khổ sở nhất ở trên thế giới.
Cô ta nảy sinh tâm ác độc mà tát Trân Nghị mấy bạt tay. Đều do cậu bé, đều do người cha đã chết của cậu bé đã hại mình và huỷ hoại cuộc sống của bản thân.
Trân Nghị bị đánh cũng hơi ngây ngốc. Cậu bé có cảm giác rằng trong khoảng thời gian này tính tình của mẹ mình càng ngày càng táo bạo, một lời không hợp thì sẽ đánh cậu bé. Trước kia, cô ta không phải là như thế.
Cậu bé cũng khổ sở khóc lóc. Cũng không thể trách được Điền Mỹ Tuyết. Kể từ lúc cô ta có được ký ức của kiếp trước, cô ta biết đứa con trai không nên thân này của mình ở kiếp trước lại biến thành một tên du côn đường phố ham ăn và biếng làm. Cô ta đã cực khổ nuôi cậu bé lớn lên. Cuối cùng, bản thân cô ta lại bị bỏ mặc không ai quan tâm, vừa lạnh vừa đói, bị bệnh chết ở trên giường đất.
Vì vậy, hiện tại vừa nhìn thấy cậu bé, cô ta đã tức giận ngay.
Bởi vì cậu bé cho nên bản thân mới lẻ loi một mình, túi tiền sạch sẽ như khuôn mặt, chỉ còn lại một đồng đầy ác ý ở trên giường.
Nhưng mà cô ta cũng không đành lòng thấy con trai của mình chết. Dù sao thì cậu bé cũng là một miếng thịt rơi ra từ trên người của mình.
Tiếng khóc lóc của hai mẹ con vang vọng ở trong phòng hết đợt này đến đợt khác. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận