Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 51 -

Chương 51 -Chương 51 -
Chương 51 -
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đưa mắt nhìn nhau.
Lý Đắc Bảo phản ứng nhanh, tranh thủ Lý Thanh Vận hơi ngây người, xách theo giày, chớp mắt một cái đã chạy xa.
Lý Thanh Vận không hơi đâu mà đuổi theo anh ta, nhìn thấy cổng nhà mình sao lại có thêm một chiếc xe? Lại là một chiếc xe quân sự.
Giang Phàm cũng không ngờ rằng, lân đầu tới nhà Cố Đình Chu, điều đón tiếp bọn họ vậy mà lại là cảnh tượng hỗn loạn ồn ào như vậy.
Anh ấy và tài xế Tiểu Tống nhìn nhau một cái, nở nụ cười lúng túng, hắng giọng, bước lên trước một bước, nói: "Đây là chị dâu nhỉ? Tôi là Giang Phàm, anh em tốt của Đình Chu, lần này đến là để hộ tống đặc biệt anh ấy về nhà."
Lý Thanh Vận rụt cánh tay đang quơ dao phay lại ngay, giấu ở sau lưng, nở nụ cười lúng túng với Giang Phàm.
Trong lòng vừa thấp thỏm vừa nghi ngờ, bây giờ phải gặp người chồng rẻ tiên rồi, hơi sợ bị vạch trân, làm sao bây giờ.
Không đúng, trong sách cũng không viết việc Cố Đình Chu về nhà, anh luôn luôn là Tam Lang bán mạng, thời gian về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho dù đã đi mười tám khúc cua trong lòng, trên thực tế cũng chỉ là việc trong nháy mắt.
Lý Thanh Vận ép buộc bản thân nở một nụ cười tử tế.
"Là anh em Giang à, Đình Chu nhà chúng tôi đâu, sao lại còn cần cậu hộ tống đặc biệt?"
Tiểu Tống mở cửa xe của ghế sau ra ngay, lộ ra một gương mặt đẹp trai với biểu cảm lạnh lùng. Là Cố Đình Chu trong trí nhớ của Lý Chiêu Đệ.
Anh liếc nhìn Lý Thanh Vận một cái bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm dư thừa nào.
Giang Phàm ở bên cạnh giải thích nguyên nhân, Lý Thanh Vận không tập trung nghe, tay câm dao phay nắm thật chặt, vì sao vừa thấy người đàn ông này một cái, thế mà cô lại cảm thấy căng thẳng, trái tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
"Anh em Giang không cần tự trách, cậu và Đình Chu nhà tôi là đồng chí, giúp đỡ lẫn nhau vốn là điều nên làm. Vết thương của anh ấy không nghiêm trọng lắm chứ? Ảnh hưởng đến hoạt động sau này của anh ấy không?"
"Chị dâu yên tâm, đạn chỉ sượt qua trên đùi, mảnh đạn đã được lấy ra rồi, bác sĩ nói anh ấy chỉ cân nghỉ ngơi tử tế thì chắc chắn có thể khôi phục về trạng thái bình thường, không ảnh hưởng hoạt động và công việc sau này. Chỉ là vết thương của anh ấy vẫn chưa ổn hẳn, lại kiên quyết muốn xuất viện vê nhà, cho nên bất đắc dĩ tôi chỉ có thể hộ tống anh ấy trở về."
Giang Phàm yên lặng đánh giá phản ứng của người phụ nữ trước mắt, tạm thời yên tâm.
Trước giờ chưa từng nghe Cố Đình Chu nhắc tới vợ của anh, chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới con cái, anh ấy tưởng rằng người vợ của anh là kiểu phụ nữ nông thôn ngu muội, cha mẹ bao bọc kia.
Kết quả ngoài ý muốn, vợ anh rất ưa nhìn, trắng nốn nà, đẹp mà không tâm thường, mặc một bộ quân áo xám dài cũng không che giấu được khí chất của cô.
Trước mắt, nhìn có vẻ lời ăn tiếng nói, cử chỉ đều không tệ, nhìn có vẻ là một người phụ nữ thấu tình đạt lý. Cũng không biết cô và người đàn ông vừa mới chạy đi kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đây cũng không phải là việc mà anh ấy nên lo.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cậu xem, tôi thực sự là hồ đồ rồi, vẫn để mọi người đứng nói chuyện ở cổng, mời mọi người vào trong nào.' Lý Thanh Vận vừa nói vừa đi mở cửa ra thêm một chút.
Giang Phàm và Tiểu Tống đỡ lấy Cố Đình Chu xuống xe, anh đã có thể tự mình chậm rãi kéo lê đôi chân, thế nhưng tác động đến vết thương là không tốt, vậy nên một chân cân mượn lực.
Nói ra thì bọn họ là cặp vợ chồng chính thức, thế mà vẫn chưa mở lời nói một câu nào khi gặp nhau.
Cả hai người, mỗi người đều có băn khoăn của riêng mình, đều không lựa chọn lên tiếng trước, cũng rất kỳ lạ.
Ngược lại là Giang Phàm, vừa đi vừa trò chuyện với Lý Thanh Vận, nên làm thế nào để lo liệu cho Cố Đình Chu, làm thế nào để xử lý vết thương cùng với một vài vấn đề như kiêng cữ đồ ăn thức uống và hồi phục vết thương.
Đưa mấy người bọn họ tới phòng mà hiện giờ bọn họ ở, để Cố Đình Chu nằm dựa trên giường.
Hết cách rồi, bây giờ trong nhà chỉ sử dụng mỗi căn phòng này, không bố trí phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận