Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 166 -

Chương 166 -Chương 166 -
Chương 166 -
Cố Đình Chu vừa rời đi, chị dâu cả Cố đã mang theo một cái túi lớn đựng áo bông và quần bông của bọn nhỏ tới đây.
Tối qua tới nhà cũ ăn cơm, vốn dĩ là cô muốn mang về nhà, kết quả bởi vì chuyện của em chồng nên trì hoãn một lúc xong quên mất. Hôm nay, chị dâu cả Cố đặc biệt mang tới đây.
Lý Thanh Vận lấy áo bông và quần bông ra cho Đại Bảo mặc thử, hơi to rộng, tay áo co giãn nên sang năm vẫn còn có thể mặc tiếp, không thắt eo nên có thể mặc áo lông và áo trong cùng lúc, ống quần khá dài và có kiểu dáng co giãn nên có thể bó sát vào người trong mùa đồng, không bị lọt gió vào người.
Bởi vì Lý Thanh Vận được cho bốn cân bông, quân áo của Nhị Bảo quần áo nhỏ nên may cũng không tốn bao nhiêu bông, cho nên số quần áo này được này rất dày và chắc. Bông được nhét cũng rất kỹ càng và đều đặn, đường may mịn màng và bằng phẳng, trông dáng vẻ như lần này chị dâu cả Cố rất thành thật, không có làm bất kỳ việc gì không lên được mặt bàn.
Hai đứa nhỏ đều là một bộ màu đen và một bộ màu lam, tuy rằng kiểu dáng rất đơn giản, nhưng mặc vào người cũng không tệ lắm, so với cô thì đẹp hơn nhiều. Lý Thanh Vận vẫn rất hài lòng, cho cô những vải dệt hoa có giá trị.
Nhị Bảo ngủ rồi, chưa cho cậu bé mặc thử, cô chỉ đơn giản ướm thử vào người cậu bé một chút, đánh giá chỉ có lớn hơn chứ không nhỏ hơn, như vậy là được.
Chị dâu cả Cố tặng áo bông, cô ta hứng thú bừng bừng muốn chia sẻ chuyện phiếm về chị em dâu cho em chồng của mình nghe. Kết quả Lý Thanh Vận lại có dáng vẻ không hề có hứng thú nên cô ta chỉ đành phải đi về.
Một lát sau, chị dâu Thu Cúc cũng tới thăm Nhị Bảo, thấy cậu bé không có việc gì thì cảm thấy an tâm, cô ấy hẹn Lý Thanh Vận buổi chiều lên núi đi cắt cỏ ư-Ìa.
Lý Thanh Vận nghĩ đợi lát nữa Cố Đình Chu vê có thể chăm con trai nên cô đồng ý. Hai người đã thống nhất thời gian xuất phát xong, chị dâu Thu Cúc đi vê trước.
Vùng Đông Bắc có ba bảo vật: nhân sâm, lông chồn và cỏ u-la.
Nhân sâm và lông chồn cô cũng đừng suy nghĩ tới. Cỏ u-la vẫn có thể có được. Kiếp trước, cô đã nghe bà nói qua về nó. Khi còn nhỏ, cô đã từng mang giày làm từ cỏ u-la, đặc biệt ấm áp.
Cỏ u-la là một loại cỏ dại có thể trông thấy ở khắp mọi nơi và có thể dùng để làm giày rơm, nệm rơm, rèm cửa, bức màn, ... có thể dùng để chống rét lạnh và giữ ấm vào mùa đông.
Nhiệt độ không khí vào mùa đông ở phương bắc rất thấp, cỏ u-la có khả năng ký sinh và chống lại sự xâm nhập của vi khuẩn. Ngoài ra, nó còn có thể chống chịu được cái lạnh khắc nghiệt âm năm mươi độ. Phải biết rằng cho dù là loại bông thông thường cũng rất khó chống chịu được cái lạnh khắc nghiệt như thế.
Cỏ u-la có thể được lót ở trong ủng da lợn hoặc là các loại ủng bằng da khác để làm lớp giữ ấm và cách nước. Như vậy, đôi chân sẽ không bị tê cóng khi tham gia các hoạt động ngoài trời ở vùng Đông Bắc đầy tuyết bay tá lả này.
Đến mùa thu, mọi người sẽ lên núi đi cắt cỏ u-la rồi đem đi phơi khô. Trước khi sử dụng, người ta còn phải dùng gậy gỗ đập cho mềm lại, như vậy sẽ không làm cho chân bị thương. Sau này, những đôi giày này không còn xuất hiện nữa nhưng hiện tại, trên cơ bản là mỗi gia đình đều phải chuẩn bị ít nhất một đôi giày này để tránh bị tê cóng chân khi ra ngoài vào mùa đông.
"Mẹ, con cũng muốn đi theo mẹ cắt cỏ u-la." Đại Bảo kéo ống tay áo của cô xin xỏ.
"Được rồi, đợi lát nữa mẹ sẽ cho con cõng một cái sọt tre. Tuy nhiên, con đã làm xong bài tập chưa? Chờ cha của con về, phát hiện con chưa làm xong bài tập, nhất định sẽ không cho con đi đâu.
Lý Thanh Vận không ngại dẫn thằng bé đi theo. Việc đi hái cỏ u-la cũng không cần phải đi sâu vào trong núi rừng, nó có ở khắp các bìa rừng nên rất an toàn.
Vốn dĩ cũng nên cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Từ lúc cô tới đây, Đại Bảo đã hoàn toàn trông giống như một đứa trẻ, vô ưu vô lo, chỉ lo học hành, ăn no mặc ấm, không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì cả.
Thỉnh thoảng, cô dẫn thằng bé đi ra ngoài hít thở không khí và làm một ít việc vặt vãnh, cũng có thể rèn luyện cho thằng bé và hỗ trợ phát triển tính cách của thằng bé.
"Con đã làm xong từ lâu rồi." Đại Bảo ngẩng đầu lên nói.
"Vậy con đi thay một bộ quần áo cũ đi, chuẩn bị xuất phát."
Lúc này, Cố Đình Chu cõng sọt đã quay trở lại, liếc mắt nhìn một cái đã thấy nấm phỉ đây một sọt, chúng còn rất tươi mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận