Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 312-

Chương 312-Chương 312-
Chương 312 -
Sau khi ăn xong, mẹ Cố định chào tạm biệt trở vê chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, đây là lân đầu tiên liên hoan sau khi hai đứa nhỏ trong nhà chia nhà, bà ấy thân là mẹ, cũng muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể, để mọi người ăn uống vui vẻ, trải qua một năm mới đầy náo nhiệt.
Lý Thanh Vận không muốn đi qua đó sớm như vậy nên trước tiên đã cắt hai cân thịt dê, lại lấy một con gà rừng hong gió đưa cho mẹ Cố mang về, xem như cống hiến cho bữa cơm tất niên này của nhà mình, cũng coi như là quà tặng trong ngày lễ mừng năm mới của bọn họ.
Mẹ Cố không chịu nhận, số thịt được chia trong nhà trước đó bà ấy còn giữ lại, tuy rằng chắc chắn sẽ không ngon bằng bữa trưa hôm nay, nhưng cũng đủ ăn.
Cuối cùng Lý Thanh Vận thuyết phục mãi, bà ấy mới nhận lấy đem về nhà chuẩn bị trước.
Tuy rằng số thịt này cũng hời cho nhà thằng cả, nhưng cũng không còn biện pháp nào.
Suy cho cùng nhà mình cũng phải năm, nhân dịp năm mới đến, không thể vì trừng phạt người khác mà bạc đãi chính mình.
Lý Thanh Vận mệt mỏi từ lúc sáng sớm, cơm nước xong xuôi liền trực tiếp mang theo hai đứa nhỏ nằm xuống ngủ.
Ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, hai đứa nhỏ đều chơi tận hứng một trận, Đại Bảo đã pha sữa cho Nhị Bảo uống, lúc này Lý Thanh Vận mới từ từ tỉnh dậy.
Tắm rửa một phen liên nhanh chóng dẫn con mình đi về hướng nhà cũ.
Dọc theo đường đi, các hộ gia đình trong thôn đều nhất trí một cảnh tượng tràn ngập niềm vui.
Khi đi tới nhà cũ, cả nhà thằng cả cũng đã tới đông đủ.
Nhờ cha Cố giúp trông Nhị Bảo, Đại Bảo và Đại Ni, Nhị Ni chơi trò nhảy lò cò ở trong sân.
Chị dâu cả Cố đang phụ việc ở phòng bếp, nhìn thấy cô bước vào, âm dương quái khí nói: "Có một số người, số mệnh thật tốt, cùng là về làm dâu, nhưng chỉ biết lười nhác, ăn sẵn mà thôi."
Lý Thanh Vận rũ mắt liếc nhìn cô ta một cái: "Rất biết tự nhận thức đấy thứ, số mệnh mà, là trời sinh, có một số người ghen tị cũng vô dụng."
"Ai ghen tị với cô?”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
'Ai đáp lời em chính là người đói"
“Cô lười nhác còn cãi lý với tôi?" Chị dâu cả Cố tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
Mẹ Cố lập tức giật lấy con dao phay từ trong tay chị dâu cả Cố.
"Nói chuyện gì ồn ào thế, mẹ còn chưa có chết đâu, nhờ con làm một chút việc, con đã than việc nhiều rồi. Buổi sáng lúc trời còn chưa sáng nhà thằng hai đã rời giường chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, mời mẹ và cha con đi qua ăn cơm trưa, người ta nghỉ ngơi trong chốc lát thì có làm sao?"
Chị dâu cả Cố lập tức héo úa, không mấy vui vẻ ném tạp đề xuống đi ra phòng bếp, trong miệng còn nhỏ giọng lâm bầm oán giận cái gì.
Cũng may công việc trong phòng bếp cũng không còn nhiều, không ai quan tâm đến cô ta.
Lý Thanh Vận tự mình tìm việc nhóm lửa ngồi xuống.
Trong nồi đã hâm, mùi hương bay tràn ngập toàn bộ phòng bếp, người thuộc thế hệ trước cũng không cần nêm nếm gia vị gì, nhưng lại mang theo hương vị chất phác, khiến người ta có dư vị vô tận.
Mẹ Cố vừa cắt khoai vừa nói chuyện: "Mấy ngày nay là ngày lành trong năm, đừng so đo với con bé, ăn mừng năm mới, tranh cãi với nhau quá khó coi, con cũng biết con bé là người không rõ đúng sai mà.'
Lý Thanh Vận biết, người già đều rất mê tín, bọn họ cho rằng, mừng năm mới không thể cãi vã, càng đừng nói đến đánh nhau, nếu không năm sau liền sẽ trở nên bất hạnh.
Vì thế cô gật đầu nói: "Chỉ cần chị ấy không đi quá xa, con sẽ cố gắng hết sức.
Mẹ Cố lắc đầu không nói nên lời, một đứa hai đứa đều không bớt lo.
Mãi cho đến khi đồ ăn được bưng lên bàn, chị dâu cả Cố mới lại xuất hiện lần nữa, trong tay câm theo một cái túi lớn.
Cô ta đắc ý trừng mắt nhìn Lý Thanh Vận một cái, vội vàng nói: “Cha, mẹ, đây là bộ quân áo mới mà con và Đình Xuyên tặng cho cha mẹ mừng năm mới, hai người mặc thử xem."
Đây là thứ trước đó anh cả Cố đã đặc biệt dặn dò cô ta chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận